Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 689: Này tức phụ tuyệt đối là thân tức phụ (length: 8466)

Vợ chồng Vu Thủy Sinh hiện tại có hơn phân nửa thời gian đều không ở nhà.
Nhà Tuệ Tử ở lại trong căn tứ hợp viện cũ, ít nhiều có chút không nỡ.
Thu dọn gần xong, hai vợ chồng trẻ đi xe đạp rời nhà.
Hắn lái xe chở nàng, trải qua xuân hạ thu đông, bốn năm qua đều như vậy.
"Đợi nghỉ hè xong, ngươi sẽ không thể chở ta bằng xe đạp nữa." Tuệ Tử ngẩng đầu nhìn trời xanh, lời nói mang theo một chút hờn dỗi thương cảm.
Hắn tốt nghiệp rồi, còn nàng thì vẫn chưa học xong.
"Ừ. Đến lúc đó lái xe đưa đón em đi học, lộ trình anh nghĩ xong cả rồi, đón các con trước, sau đó đi chờ Giảo Giảo ở cổng trường trung học, cuối cùng đón em."
"…Anh không thể khiến em có chút xíu cảm xúc tổn thương được à?" Cái hờn dỗi cố tình làm ra của Tuệ Tử bị hắn phá tan, không có chút thành tựu nào.
Cô dùng ngón tay chọc vào lưng hắn, chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu bị cô chọc ra mấy vết móng tay.
"Em tổn thương cảm xúc cái gì? Nhà ta bây giờ không lo nhất, chỉ có em, cô bé ranh ma này…Anh hiện tại còn đang đau đầu đây, mẹ anh tí nữa đánh anh, anh nên chạy hay là đứng đó cho bà đánh mấy cái?"
Tuệ Tử cười khì hai tiếng, chột dạ vùi đầu vào áo sơ mi của hắn.
Mùa tốt nghiệp, trong trường không ít cặp đôi vì nhiều lý do khác nhau mà mỗi người một ngả, Tuệ Tử mấy hôm nay cũng bị Trần Lệ Quân nhắc tới không ít, nói Tuệ Tử không tim không phổi, một chút ý thức nguy cơ cũng không có.
Cả nhà trừ Vu Kính Đình và Phàn Hoàng, những người còn lại đều không nghĩ tới Tuệ Tử sẽ tiếp tục học.
Trần Lệ Quân là người sớm nhất hào hứng lên kế hoạch, tính toán sau khi Tuệ Tử tốt nghiệp thì đến làm ở đơn vị của bà, bắt đầu từ vị trí cơ sở, với năng lực của Tuệ Tử, trước khi Trần Lệ Quân về hưu, Tuệ Tử có thể ngồi vào vị trí cục trưởng.
Tuệ Tử đối với mẹ mình, không chủ động, không tập trung, không bày tỏ thái độ, không đối đầu với Trần Lệ Quân.
Cô ngấm ngầm chuẩn bị, có Vu Kính Đình đồng đội thần cấp hỗ trợ, hai vợ chồng giấu tin tức rất kỹ.
Chờ đến gần tốt nghiệp, mới âm thầm thông báo tin, nói cô phải học tiếp lên, trường kia đã thông qua rồi, đạo sư cũng đã chọn xong.
Mấy lứa thạc sĩ sau kiến quốc này hàm kim lượng không cao, nhưng người làm đạo sư đều là đại lão, trong lòng Tuệ Tử ngay từ đầu đã có định hướng, chọn một đạo sư có năng lực, vì kế hoạch nghề nghiệp tương lai của mình đặt nền tảng vững chắc.
Kế hoạch của cô dành cho mình và Vu Kính Đình hoàn toàn đi hai hướng khác nhau, so với xông pha chiến đấu, cô càng thích mưu tính ở phía sau màn, điều này đòi hỏi nghiên cứu triệt để những kiến thức cơ bản, có thể nắm bắt được xu hướng kinh tế lớn của đất nước trong mấy chục năm tới, chỉ dựa vào ưu thế thông tin trọng sinh thì còn xa thiếu sót, còn phải không ngừng nạp năng lượng cho tài năng của mình.
Vu Kính Đình vừa là người đầu ấp tay gối với Tuệ Tử, cũng là bạn làm ăn của cô, đương nhiên là vô điều kiện ủng hộ lựa chọn của cô.
Nhưng với Trần Lệ Quân, người không có thị giác của thượng đế đã trọng sinh, thì lựa chọn của con gái bà chẳng khác gì bị sét đánh, còn phải đọc sách đến hai trăm năm nữa.
Trước đó học đại học bà đã không đồng ý rồi, bây giờ học xong đại học còn muốn học lên thạc sĩ, lãng phí mất mấy năm trời, Trần Lệ Quân thật sự muốn tức chết.
Về nhà, bà cắn Phàn Hoàng thương tích đầy mình – Tuệ Tử được Vu Kính Đình che chở, bà không đánh được, chỉ có thể cắn Phàn Hoàng trút giận.
Trần Lệ Quân vô cùng nghi ngờ, Phàn Hoàng biết chuyện mà không nói, nếu không tại sao đạo sư của Tuệ Tử có thể không báo với bà một tiếng mà nhận con gái bà chứ?
Nhưng bà không có bằng chứng, Phàn Hoàng mấy năm nay ở với con rể nhiều, Vu Kính Đình da mặt dày thế nào cũng lây cho hắn rồi, có đánh chết cũng không khai.
Kế hoạch nghề nghiệp cho con gái thất bại, Trần Lệ Quân lại chuyển mục tiêu sang con rể.
Tuệ Tử muốn đi học, vậy thì sau khi Vu Kính Đình tốt nghiệp, dù sao cũng phải vào cơ quan rèn luyện chứ.
Trong mắt Trần Lệ Quân, tất cả các công việc ngoài hệ thống đều là không làm ăn đàng hoàng, dưới sự so sánh với công chức nhà nước, xí nghiệp đều là không nghiêm túc, xí nghiệp nhà nước bà cũng không ưa, chứ đừng nói đến những xí nghiệp tư nhân đầu tiên mới nổi lên trong hai năm nay.
Xí nghiệp tư nhân trong lòng Trần Lệ Quân, cũng gần giống như những kẻ ăn xin ngoài đường.
"Ba anh nói, hôm qua mẹ anh ở trong sân mài dao kéo, biểu cảm rất hung hăng, anh nói xem bà có làm chuyện gì quá khích không? Tí nữa em chụp ảnh xong về, bà có khi nào cầm dao bắt cóc anh, nói anh không vào cơ quan thì bà sẽ giết anh không?"
Tuệ Tử cảm thấy từ sau khi kết hôn, mẹ cô càng ngày càng tùy hứng, trước kia còn ra vẻ phu nhân này nọ, giờ thì chút hình tượng cũng không có.
Nói cho cùng thì đều do ba cô chiều mà ra.
"Bắt cóc em thì không thể, nhưng anh cảm thấy bà có khả năng sẽ dùng dao kề cổ mình, không đạt mục đích thì không bỏ qua."
"…Trừ ba em, ai còn ăn chiêu đó chứ? Bà mãn kinh à, sao dạo này lại nóng nảy thế."
"Bà ấy mới bao nhiêu tuổi, mà mãn cái gì? Em nói chuyện với mẹ cẩn thận một chút, em không biết lựa lời, thì người bị đánh sẽ là ba anh thôi."
Tuệ Tử có ba và chồng bảo vệ, Trần Lệ Quân không đánh được cô, lại không thể đánh con rể, chỉ có thể trút hết cơn giận lên người Phàn Hoàng.
Cái kiểu làm nũng không đau không ngứa không thương gân động cốt kia, Phàn Hoàng lại thấy vui vẻ, coi đó là lạc thú vợ chồng, mặc bà ấy làm ầm ĩ.
Trần Lệ Quân muốn Vu Kính Đình vào làm trong hệ thống, Vu Thủy Sinh lại muốn con trai đi làm giàu với mình.
Hiện tại Vu Thủy Sinh đang chuyển trọng tâm công việc đến biên giới.
Ở nhà chăm sóc hai đứa cháu hai năm, nhưng mối quan hệ xã giao và năng lực không hề bị lãng quên, nỗ lực ở biên giới nhiều năm như vậy, đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa trong việc nắm bắt hoàn cảnh địa phương cũng như quan hệ thị trường, những thị trường người khác không mở rộng được mà giao cho ông thì ông làm việc ít mà hiệu quả cao, lại còn có thể nắm được những xương khó nhằn.
Lúc trước Phàn Hoàng đã gạt bỏ hết những ý kiến khác mà đề cử Vu Thủy Sinh đi nước cờ này là rất đúng, mang về cho đất nước không ít lợi nhuận, tránh được rất nhiều đường vòng.
Năm trước Vu Thủy Sinh lợi dụng đúng cơ hội, dưới sự “vô tình” tiết lộ của thị giác thượng đế của Tuệ Tử, đã gom được một món hời lớn với giá cực thấp, mở được một mỏ quặng nhỏ, từ đó là một đi không trở lại.
Địa bàn của Vu Thủy Sinh mở rộng, sắp mở rộng đến địa bàn của dưỡng phụ ông, khó tránh khỏi sẽ có một cuộc chiến tranh thương mại, Vu Thủy Sinh có vẻ hơi cố sức, muốn con trai vừa mới tốt nghiệp đến giúp đỡ.
Kết quả một cuộc điện thoại, Vu Kính Đình hoặc là đau đầu hoặc là đau chân, hôm qua dứt khoát nói tín hiệu không tốt rồi cúp máy luôn.
Vì chuyện này mà Vu Thủy Sinh tức muốn xỉu, nói thẳng thằng nhãi này quá vô dụng, định cả đời ở bên váy vợ trông nhà à.
Vu Kính Đình coi thường lời nói của ba mình, lời này người khác nói còn có chút sức thuyết phục, mà ba hắn, một người thâm niên sợ vợ lại nói ra, một chút sức thuyết phục cũng không có.
Để bắt hắn làm lao động chân tay, ba hắn có thể mở miệng nói dối được.
Vương Thúy Hoa ban đầu muốn ở lại chăm cháu, bị Vu Thủy Sinh vừa dỗ vừa lừa bắt đi, đã xa vợ mười năm rồi, ông không muốn lãng phí một chút thời gian nào nữa.
Vu Thủy Sinh ở đâu, Vương Thúy Hoa sẽ bị ông dẫn đến đó, dùng lời của Vu Kính Đình mà nói thì, ba hắn như bánh mật thành tinh, rất dính.
"Hiện tại chính là, ba anh muốn cho anh đến đó cùng ông khai thác mỏ, mẹ anh thì muốn để anh vào cơ quan nhà nước cầm bát vàng, anh đều không chọn, đồng thời đắc tội hai bên..."
Tuệ Tử có một loại dự cảm, công công cô rất nhanh sẽ quay trở lại để bắt Vu Kính Đình đi, và trước khi công công về thì mẹ cô chắc chắn sẽ bùng nổ một lần.
"Cho nên, quân sư Trần của ta, em có cao kiến gì không, để vi phu bớt được vài trận đòn?"
"Biện pháp thì có, anh xem đây là cái gì?" Tuệ Tử lấy một món đồ trong túi ra, ôm eo hắn từ phía sau, giơ lên trước mặt hắn.
"Thảo!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận