Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 200: Này mua bán ta không lỗ a (length: 8178)

Điện thoại đổ một tiếng.
Trần Lệ Quân không bắt được micro, micro nặng nề mà đập xuống mặt bàn gỗ.
"Lệ Quân?" Tôn giáo sư gọi vài tiếng.
"Ta không sao, ngươi kể chi tiết cho ta nghe đi." Trần Lệ Quân trấn tĩnh lại, cầm điện thoại lên hỏi.
Tôn giáo sư kể cho Trần Lệ Quân nghe chuyện Tuệ Tử nghe ngóng về Phàn Hoa, bao gồm cả việc Phàn Hoa muốn Tuệ Tử đến nhà hắn làm đầu bếp.
"Hừ, hắn chẳng qua chỉ là một tên phế vật của Phàn gia, cũng xứng để Tuệ Tử hầu hạ?" Trần Lệ Quân cười lạnh.
Phàn Hoa cái tên đại bao cỏ này, lớn lên xấu xí như vậy, vậy mà lại có ý định kết thân với Tuệ Tử.
"Tuệ Tử nhà ta có cốt cách của người có văn hóa, trực tiếp từ chối rồi, phải rồi, ta có nên nói với Tuệ Tử, ta là bà ngoại ruột của nó không?"
Tôn giáo sư là tam dì ruột của Trần Lệ Quân, Tuệ Tử phải gọi bà một tiếng tam dì bà ngoại.
"Đừng nói, nếu ngươi để lộ ra, sau này sẽ không còn được ăn món do nó nấu đâu, tốt hơn hết là nên nói riêng với cô gia của ta thì hơn."
"Ách, cô gia của ngươi..." Trong đầu Tôn giáo sư hiện lên khuôn mặt dữ tợn của Vu Kính Đình, cùng với bàn tay quấn băng gạc dính máu của hắn.
"Ngươi chưa gặp qua cô gia nhà ta sao?"
"Thật ra cũng thường xuyên thấy, con gái ngươi mỗi lần đến chỗ ta đều có hắn đưa đón, nhưng Lệ Quân à, cô gia của ngươi... Có đáng tin không?"
Vu Kính Đình vừa nhìn đã thấy là nhân vật hung hãn.
Tôn giáo sư cảm thấy, đặt khí chất của Vu Kính Đình lên bất kỳ nhân vật phản diện nào từ cổ chí kim, từ đông sang tây đều rất phù hợp.
Bà chỉ thiếu hỏi Trần Lệ Quân một câu, "hắn có đánh vợ không vậy?"
"Nếu hắn mà không đáng tin, thì chẳng còn ai đáng tin nữa. Ngươi nói với hắn, ta giúp hắn ngăn cản việc Tuệ Tử điều tra Phàn gia, cũng đừng để Phàn Hoa tiếp cận Tuệ Tử, không cần biết hắn dùng thủ đoạn gì, tự nhiên hắn sẽ hiểu nên làm thế nào."
Tôn giáo sư đã hiểu rõ.
Trần Lệ Quân này là khá hài lòng về gã nhãi ranh kia, toàn gọi "cô gia ta" không mà không thèm gọi tên.
Cúp điện thoại, Tôn giáo sư ngơ ngác.
"Rốt cuộc thì tên đàn ông đó có chỗ nào tốt? Sao mẹ con Tuệ Tử lại coi trọng hắn như vậy?"
Tuệ Tử và Vu Kính Đình đi một đường không ai nói với ai câu nào.
Vu Kính Đình thấy mặt nhỏ của nàng căng ra như thế nào ấy, cũng không dám lên tiếng, ra hiệu cho Giảo Giảo, bảo con bé làm người hòa giải.
Kết quả, Giảo Giảo lại chạy mất.
Còn không thèm quay đầu lại nữa...
Khiến Vu Kính Đình tức đến ngứa răng, đồ tiểu tử!
Hắn nuôi nấng con bé bao lâu nay, tới thời khắc mấu chốt thì lại vô dụng!
Vương Thúy Hoa thấy Giảo Giảo như cơn lốc nhỏ chạy về phòng, bèn túm lấy cổ áo nó.
"Chuyện gì vậy? Sao con lại chạy?"
"Nếu không chạy, con sẽ bị phạt sao sách đó, mẹ ơi, con khuyên mẹ cũng nên mau chóng vào nhà đi, đừng để bị anh con liên lụy."
"Cái gì?" Vương Thúy Hoa ngơ ngác.
"Anh con đốt người tẩu tử đó, mặc dù con cũng không biết vì sao, mẹ ơi, mẹ cùng con vào phòng đi, không chừng tẩu tử giận quá, còn lôi cả mẹ vào đó! Mấy chuyện sách vở đó mẹ đã thấy rõ chưa?"
Vương Thúy Hoa sợ hãi rụt cổ lại, kéo Giảo Giảo vào trong phòng.
Tuệ Tử dừng lại ở cổng viện, Vu Kính Đình kéo nàng lại, nàng không nhúc nhích, chỉ dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn.
"Ngươi định đứng đây làm thần giữ cửa đấy à?"
"Tay, làm sao vậy?"
"Vào nhà nói, có lạnh không?"
"Ngươi không nói thì ta sẽ đứng đây."
Tuệ Tử hiểu hắn một chút, không dùng thủ đoạn gì, hắn chỉ cần lừa bịp qua chuyện là xong ngay.
"Nàng đây là đi theo ta gây sự đúng không? Ngươi không vào thì ta ôm ngươi vào nhé?" Nói xong định ôm.
"Ta nửa đêm còn chạy tới, ta không mặc áo bông mà chạy tới đó!"
Vu Kính Đình cứng đờ người.
Hạ giọng mắng một câu, "đồ vật."
Cái tính ương ngạnh của nàng sao không đem dùng ở bên ngoài, đúng là khiến hắn đủ mệt.
"Ngươi đừng hòng qua mặt ta, ta không ngốc đâu."
"Chỉ là gạt tay qua hai lần, đối phương là một tên tôm tép, đánh không lại ta nên đã rút dao, ta chủ quan nên để dao quẹt trúng một chút, cũng không sao, chỉ là bị sượt da chút thôi."
"Tại sao phải động tay động chân?!"
"Một chút chuyện nhỏ thôi, không sao cả, vào nhà đi, xem ca ca chuẩn bị cho nàng cái bất ngờ gì."
Vu Kính Đình nắm tay Tuệ Tử kéo vào phòng, rồi che mắt nàng lại.
"Xem!"
Tuệ Tử lại nhìn thấy ánh sáng, sau khi thích ứng với sự sáng sủa, nàng nhìn thấy chiếc máy thu băng đĩa mới toanh được đặt ở trên bàn.
"A!" Tuệ Tử che miệng.
Hơn ba trăm đồng tiền đó, hắn lấy tiền đâu ra?
"Mấy ngày nay nhận được một mối làm ăn lớn, bận rộn một trận, cuối cùng cũng góp đủ tiền. Chẳng phải ngươi nói nghe nhạc tốt cho đứa bé à."
Tuệ Tử không biết nói gì cho phải.
Trong lòng cũng không biết là vui nhiều hay buồn nhiều hơn, che miệng nấc lên từng tiếng khóc.
"Khóc cái gì?" Vu Kính Đình còn đang trông đợi món đồ chơi này làm nàng vui, không ngờ làm người ta khóc đến nhiều hơn.
"Có phải vì chuyện này, mà ngươi đã cản trở đường tài lộ của người khác, khiến người ta trả thù? !"
Tuệ Tử có đủ thông minh để hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Nửa tháng mà kiếm được hơn ba trăm đồng, đây không phải là một số tiền nhỏ.
Đủ để dẫn đến việc bị người khác trả thù.
"Chuyện qua rồi, bọn chúng đều bị ta đánh cho ngã sấp mặt."
Vậy thì hắn đã ngầm thừa nhận rồi.
Dạo gần đây Vu Kính Đình đã tìm được một số người, dẫn họ đến các công trình để làm thêm việc.
Hắn có máy kéo, lại biết cách lôi kéo người khác, tiến độ làm việc nhanh hơn những đội vốn có tại địa phương.
Cản đường làm giàu của người khác, nên dẫn tới việc bị trả thù, sau khi đánh nhau với người ta một trận, chỉ bị thương nhẹ.
Hắn nói chuyện qua loa như vậy, nhưng Tuệ Tử lại nghĩ đến những gian khổ sau lưng hắn.
Vu Kính Đình cẩn thận quan sát nàng, cố gắng đoán tâm trạng nàng qua biểu hiện của nàng, cũng chuẩn bị tinh thần bị nàng mắng té tát.
Nước mắt Tuệ Tử cứ tuôn rơi không ngừng, nhưng cũng không nói thêm gì, mà quay người đi ra ngoài.
Vu Kính Đình nghe tiếng nước bên ngoài, đoán là nàng đi rửa tay, cứ nghĩ mình lừa qua được một kiếp, bèn vui vẻ bắt đầu nghiên cứu các đồ điện gia dụng mới trong nhà.
"Lại đây." Tuệ Tử rửa tay sạch sẽ, mang băng gạc và thuốc sát trùng trở lại, "Để ta xem thử, vết thương của ngươi đã được xử lý tốt chưa."
Vu Kính Đình đưa bàn tay ra, Tuệ Tử cẩn thận mở ra.
Vết thương không sâu, không cần khâu, nhưng lại rất dài, cả mu bàn tay đều bị rách.
Tuệ Tử cẩn thận thổi nhẹ từng chút một, nước mắt cứ lã chã rơi, chắc chắn đau lắm.
"Có báo cảnh sát không?"
"Ừm."
"Ngươi nói dối, ngươi căn bản là không báo cảnh sát." Tay Tuệ Tử bóp chặt lại, khiến Vu Kính Đình đau đến kêu "ái" một tiếng.
"Nàng muốn mưu sát chồng hả? !"
"Đừng có đánh trống lảng! Đối phương đã dùng thủ đoạn hèn hạ rồi, ngươi nên dùng pháp luật bảo vệ bản thân mới phải, sao lại có thể bỏ qua cho chúng chứ?"
"Cũng đâu phải bỏ qua không công, ta dùng hắn để đổi lấy hợp đồng cho tháng sau, đổi ra cái máy này còn gì, lời chán."
Đối phương cũng không ngờ Vu Kính Đình lại đánh giỏi như vậy, bọn chúng phái người tới đều bị Vu Kính Đình xử lý sạch, bắt sang chỗ người ta để dàn xếp riêng, không ai dại mà không chọn giải quyết riêng.
"Cái gì mà lời? ! Ngươi đã ra thế này, ngươi bảo ta là lời à? ! Nhà chúng ta có nghèo rớt mồng tơi, cũng không thể đem ngươi ra mà đổi chứ!" Tuệ Tử tức đến ngứa răng, nhưng động tác xử lý vết thương cho hắn vẫn dịu dàng lạ thường.
"Được rồi, mấy chuyện ngoài kia ngươi đừng hỏi nhiều, ta có chừng mực của mình."
Vu Kính Đình miệng thì nói cứng, nhưng tay lại âu yếm ôm lấy eo nàng, nhẹ vỗ về bụng của nàng.
"Ta sắp làm cha rồi, làm sao có thể làm những chuyện khiến ngươi không an tâm chứ? Ngươi đừng lo lắng, ngoan nào, nghe chút nhạc dưỡng thai đi."
Chỉ sợ vợ sẽ níu lấy chuyện bị thương mà tính sổ với hắn, Vu Kính Đình nhanh tay nhét băng nhạc vào máy.
"Nhạc dương cầm đấy, hồi nãy người ta bán băng giới thiệu cho ta một cuộn bảo là đồ tốt, nàng nghe thử xem sao —— "
Giai điệu vừa vui nhộn kia vừa vang lên, Tuệ Tử liền thấy sai sai ở đâu, đây, đây là? !
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận