Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 812: Thanh lý môn hộ (length: 7873)

Đối đãi Phàn mẫu, Vu Kính Đình tự nhận đã làm đến mức kính trọng người lớn yêu trẻ nhỏ, xưa nay chưa từng có lời lẽ nào thiếu tôn trọng.
Nhưng mà, người trong cuộc là Phàn mẫu lại không nghĩ như vậy.
"Các người còn có thể vô phép tắc hơn được không?! Trần Lệ Quân chính là giáo dục các người như vậy sao?"
"Vô phép tắc hơn?" Vu Kính Đình chớp mắt mấy cái.
Tuệ Tử ôm trán, bà lão này đúng là không biết cãi nhau, cứ thích đâm đầu vào họng súng.
Vu Kính Đình giảm tốc độ xe, nhường xe của Phàn mẫu do người lái xe đưa đi trước, đợi xe quẹo vào khuất tầm mắt, hắn mới từ từ tắt máy đỗ xe.
"Tôi còn có thể vô phép tắc hơn nữa đấy, xuống xe."
"? ? ?"
"Tôi bảo bà xuống xe! Cái loại người không hiểu phép tắc như tôi, không có nghĩa vụ đưa bà về, tự mình đi bộ ba quãng đường mà về đi."
Tuệ Tử càng lo lắng, vội vàng xuống xe từ ghế phụ, giúp Phàn mẫu mở cửa xe.
"Nếu tôi là bà, xuống xe đi bộ ba quãng đường mà về, thẳng đến nhà ga, càng xa càng tốt, tránh bị người nhà mẹ đẻ bà tìm đến hậu sinh nuốt sống lột da đó – ai, bà nói xem cái người làm bà mang thai ngoài ý muốn kia, còn cả cái cô lần trước bà làm hại đến mức thất thân xui xẻo kia, cô tên gì nhỉ, mai cái gì đó, hai nhà đó có khi nào thuê người đánh bà không?"
Phàn mẫu thời gian gần đây xem như nhằm vào Trần Lệ Quân ở khắp mọi nơi, thực tế là không gây ra tổn thương gì cho Trần Lệ Quân cả, lại còn làm mất lòng người nhà mình mấy lần.
Lần trước kẻ hạ dược hại người ta thất thân còn chưa giải quyết, bây giờ lại làm ra cái thai, có lẽ sau khi nhà đó sinh con xong, không thể không tìm bà mà làm ầm ĩ.
Phàn mẫu vẫn còn đang phẫn nộ, Tuệ Tử đã túm lấy bà "mời" xuống xe.
Ô tô lái đi, Phàn mẫu hùng hùng hổ hổ.
Mắng được mấy câu mới đột nhiên nhớ ra một vấn đề — "Ở chỗ này có chỗ nào mà đi bộ ba quãng đường?! Vu Kính Đình, đồ thất đức, quay lại mau!"
Xe của nhà bà đã đi mất rồi, Vu Kính Đình lại bỏ bà xuống chỗ này, chỗ này căn bản sẽ không có ai kéo giúp được.
Chẳng lẽ bắt bà đi bộ về hay sao?
Phàn mẫu phát ra tiếng gào thét đau đớn đến xé ruột gan, cả đời này chưa từng bị ủy khuất thế này, hôm nay lại phải chịu đựng.
"Ha ha ha!" Tuệ Tử trên đường về đặc biệt vui vẻ, nghĩ đến cái vẻ mặt nghẹn khuất của Phàn mẫu, không nhịn được bật cười thành tiếng.
"Vốn là diễn lâu như vậy, cuối cùng cũng khiến bà ta gieo gió gặt bão."
Từ khi mẹ cô đi lấy chồng, Tuệ Tử cùng bà lão kia đấu đá công khai lẫn ngấm ngầm không lúc nào ngừng nghỉ, lần này là hoàn toàn đá Phàn mẫu ra khỏi tầm mắt rồi, quả thực sảng khoái đến tột cùng.
"Ba tôi đã cho bà ta cơ hội cuối cùng rồi, là bà ta không biết nắm bắt, rơi vào kết cục như vậy cũng là do gieo gió gặt bão, chỉ là chuyện này ngược lại nhắc nhở cho tôi một điều."
"Hả?"
"Chuyện của Trần Đông, tôi muốn tự mình giải quyết, không cần anh giúp tôi."
"Ồ vậy à?" Vu Kính Đình có chút bất ngờ.
Xem kịch vui, lại còn làm cho vợ anh ta có thêm tinh thần chiến đấu cơ đấy à?
"Cô bây giờ xem hắn không thuận mắt nữa rồi à?"
"Nói không nháo tâm là giả, nhưng chuyện này cần phải tự mình giải quyết, Kính Đình, tôi rất vui khi anh luôn đứng ở góc độ của tôi để suy nghĩ cho tôi, nếu như là chuyện khác thì tôi có thể dựa vào anh cũng không sao cả, nhưng riêng chuyện này thì tôi cần tự mình thanh lý môn hộ."
Tuệ Tử cũng là thông qua chuyện Phàn Hoàng đối đãi với Phàn mẫu mà rút ra bài học.
Chuyện của Phàn mẫu nhìn thì có vẻ do Vu Kính Đình làm, nhưng thật ra không thể tách khỏi sự ủng hộ của Phàn Hoàng.
Phàn Hoàng không trốn tránh những việc làm qua loa của người thân của mình, mà lấy tốc độ sét đánh để xử lý vấn đề.
Tuệ Tử trong nháy mắt đã hiểu được tâm tư của ba cô.
Loại chuyện này nhất định phải tự mình ra tay, không muốn để bản thân có cơ hội hối hận sau này.
"Hắn căn bản không tính là người trong nhà tôi, không coi là thanh lý môn hộ, nhiều nhất cũng chỉ là thay trời hành đạo thôi, em muốn chơi thì cứ để em."
Tuệ Tử rất hài lòng.
Anh ta chưa từng coi cô là đồ vật hoặc phụ thuộc phẩm, mặc dù ngoài miệng hay buông lời trêu ghẹo, nhưng khi gặp phải chuyện gì anh ta vẫn luôn coi trọng địa vị bình đẳng của cô, cũng thừa nhận năng lực của cô.
Chỉ riêng về điểm này, cô đã hết sức hài lòng với cuộc hôn nhân của mình rồi, tình yêu của hai người cũng tương xứng.
"Em đang nhìn anh với cái ánh mắt gì vậy? Mấy lời buồn nôn thì khỏi phải nói nhé – hay là, hai ta lại đi rừng cây nhỏ chờ một lát? Em dùng hành động thực tế để khiến anh cảm nhận sâu sắc thành ý của em đi."
". . . A phì!"
Tuệ Tử ngẩng cao đầu kiên quyết cự tuyệt anh ta.
Chui rừng cây nhỏ mấy trò trẻ con này, cô có thể làm sao?
Người phụ nữ thông minh đương nhiên sẽ không làm cái trò giẫm lên vết xe đổ toàn thân đầy muỗi đốt ấy, cô dẫn Vu Kính Đình đi phòng khiêu vũ.
Cửa thì bên kia là những màn vũ đạo nóng bỏng, còn bên trong là sự quyến rũ vô hạn.
Tiếng quạt máy kêu răng rắc che đi những âm thanh khác, giọt mồ hôi theo đường gân cơ chảy xuống, biến mất trên sàn nhà.
"Tôi muốn uống soda ướp lạnh. . ."
Một lúc sau, Tuệ Tử đẩy đẩy người đàn ông ở trên người cô.
Người đàn ông lại dây dưa một hồi, mới miễn cưỡng kéo quần lên, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ngày mai tôi vẫn muốn đến!"
Tuệ Tử trợn trắng mắt, ha ha, quỷ mới muốn lại đến, cái bàn cứa vào đến eo cô đau nhức, về còn phải đi tìm miếng dán cao dán lên.
Vận động quá sức chịu không nổi, bụng Tuệ Tử kêu ọt ọt, Vu Kính Đình còn chưa có trở về, đoán chừng bị chuyện gì đó quấn lấy.
Cô tìm ngăn kéo, bên trong chắc có bánh quy cùng đồ ăn vặt cô đã để sẵn từ trước.
Kéo ngăn kéo ra, bên trong không có gì cả.
Tuệ Tử nghi ngờ chấm hỏi đầy đầu.
"Em đang tìm gì đấy?" Vu Kính Đình bưng một khay đồ ăn trở về, nách còn kẹp theo bia và nước ngọt.
"Bánh quy cùng mứt vỏ hồng, anh ăn à?" Tuệ Tử hỏi.
"Không có, là Dương lão nhị ăn sao?"
Bây giờ người giúp anh trông coi chỗ này là Dương lão nhị.
Tuệ Tử nghĩ nghĩ rồi lắc đầu.
"Anh ấy không thể không có sự cho phép của anh mà tự ý đụng vào đồ đạc của anh."
Người thân tín của Vu Kính Đình đều là theo lão gia mà qua, tính cách mọi người ra sao Tuệ Tử đã sớm nắm rõ, người của anh không thể nào không phân tấc như vậy được.
"Lần trước tên lấy mất mực xào là ai, chúng ta còn chưa biết rõ, có thể là cùng một người không?"
"Lại bỏ thêm ít đồ ăn vào đó đi, biết đâu hắn ta lại tới."
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, Tuệ Tử lo lắng mặt mình vẫn còn ửng đỏ chưa kịp rút đi, sợ bị người khác nhìn thấy, vội vàng kéo cánh cửa nối liền hai phòng làm việc định trốn đi.
Vu Kính Đình cũng theo sang, Tuệ Tử dùng khẩu hình im lặng hỏi anh, anh đến làm gì?
Anh đem Tuệ Tử đặt tựa vào khung cửa, ghé vào môi cô không biết xấu hổ nói: "Da mặt anh cũng mỏng."
"? ? ?"
Kỳ thật, anh chỉ là cảm thấy phản ứng của Tuệ Tử rất thú vị, nên xông lên chiếm chút tiện nghi mà thôi.
Đem người đặt dựa vào ván cửa, quay đầu lại đã muốn hôn tới.
Từ phòng bên cạnh truyền đến tiếng mở cửa, tiếp theo là tiếng bước chân.
Tuệ Tử đẩy đầu Vu Kính Đình không an phận ra, dùng ngón tay đặt lên môi làm ra động tác suỵt.
Vu Kính Đình cũng nhận ra không ổn, nheo mắt lại.
Người của anh đều biết anh đưa vợ đến đây vui vẻ. Việc tuần tra, không thể không gõ cửa chào hỏi mà đã xông vào phòng làm việc của anh như thế.
"Ha ha, cậu cả đúng là biết hưởng thụ, lại mua nhiều đồ ăn như vậy."
Từ phòng bên cạnh truyền đến giọng của một người, làm Tuệ Tử mở to mắt, đây là —?
Người đến có giọng nói mang đậm âm địa phương, nghe giọng cũng không xa lạ gì, chẳng phải là —— Thẩm Quân sao?
Tuệ Tử dùng ánh mắt ra hiệu với Vu Kính Đình, Vu Kính Đình không chút do dự liền cúi đầu hôn một cái, ai nha, nhất thời không khống chế được, ai bảo vẻ mặt suy tư của cô đáng yêu như vậy?
Khi Tuệ Tử trừng mắt nhìn anh, Vu Kính Đình mới bĩu môi, hất cằm ra hiệu, tên trộm đồ kia không biết xấu hổ đang ở ngoài kia kìa, giờ xử lý thế nào đây?
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận