Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 393: Vui vẻ hòa thuận (length: 7643)

Con bé Tuệ Tử này lần này để Vu Kính Đình mang theo ba cái túi gấm đi qua vớt người, trong lòng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Nàng đoán đối phương chắc chắn sẽ thả hai người nhà họ Vu về, nhưng vốn liếng mà nàng dành dụm nhiều năm như vậy, e là không đòi lại được.
Đối với hai vợ chồng Tuệ Tử mà nói, có thể trở thành phú nhị đại hay không cũng không quan trọng, mục đích của họ rất rõ ràng, chính là mang Vu Thủy Sinh về nhà an toàn.
Nhưng thấy Vu Thủy Sinh tùy tiện đưa vàng bạc châu báu, rõ ràng không phải tay trắng trở về.
Tuệ Tử lén hỏi Vu Kính Đình, nhận được câu trả lời kinh người.
"Cũng không mang về được bao nhiêu, cũng chỉ... ba bao tải thôi."
"? ? ?" Tuệ Tử kinh hãi.
Vu Kính Đình giật giật khóe miệng, hiếm khi thấy bà xã mình có biểu cảm kinh ngạc như vậy.
"Ngươi đoán ra lão bất tử kia là kẻ lòng dạ hẹp hòi, không đời nào để cha ta mang đồ ra ngoài. Nhưng ngươi không đoán ra...."
Không đoán ra, Vu Thủy Sinh không phải là ngọn đèn cạn dầu.
Mặc dù hắn mười năm này mất đi ký ức, nhưng trong lòng hắn luôn có một thanh âm, mơ hồ biết, nơi này không phải nơi hắn ở lại mãi mãi.
Cha nuôi ngược lại ra sức nâng đỡ hắn, nhưng lại kiêng kị, đề phòng hắn.
Vu Thủy Sinh bề ngoài tỏ vẻ không quan trọng, nhưng lén lút lại luôn tích lũy vốn liếng.
Ngoài tiền mặt, hắn còn tích lũy không ít ngọc quý, vàng bạc, còn có một túi nguyên thạch mà hắn cho rằng có thể gia truyền.
Những thứ này đều là giấu lén lão bất tử, giấu trong một ngọn núi không ai biết.
Mười năm thời gian, không nhiều không ít, vừa vặn ba bao tải.
Cũng may Vu Kính Đình mang theo hai tiểu huynh đệ, việc kiểm tra an ninh bây giờ cũng không giống như thời sau này toàn thiết bị công nghệ cao, việc kiểm tra nhân công rất dễ qua mặt, lúc này mới có thể mang đồ về.
Đám huynh đệ khuân vác bao tải cho Vu Kính Đình, đều không biết trong bao tải chứa nhiều đồ đáng giá như vậy.
Cũng may Vu Kính Đình nhanh trí, đông Tây giấu kĩ, nếu bị lật ra, thì khác không nói, riêng tiền mặt đã không có cách nào giải thích với người khác rồi.
Tuệ Tử nghe xong chỉ cảm thấy quá kích thích.
Vậy nên, người đàn ông xuất thân từ cái ngõ nhỏ nhà nàng, hiện tại nhảy lên thành phú nhị đại sao?
Vu Kính Đình kiếp trước vốn là siêu cấp phú hào, nhưng đó là do chính tay hắn gây dựng sự nghiệp, kiếp này bởi vì Tuệ Tử trọng sinh, xuất phát điểm của hắn so với người khác đã cao hơn một bậc, đây là điều Tuệ Tử không ngờ đến.
Giảo Giảo tan học, ở trường không biết đánh nhau với đứa trẻ nào, tóc tết cũng xõa tung, mặt mũi thì lem luốc toàn đất, giận đùng đùng đi vào nhà, nghĩ rằng tẩu tử bây giờ không có nhà, nàng cũng không thèm giữ ý tứ thục nữ.
Ném cặp sách xuống đất, tức giận nói:
"Nương! Cho con ly nước lạnh, con phải hạ hỏa đã!"
"Ai chọc bảo bối nhà ta tức giận vậy?"
"Đừng nhắc nữa, có một học sinh chuyển trường, còn mẹ nó là Hoa kiều, nói chuyện lưỡi cứ líu cả lại, con cãi nhau với hắn một trận trưa nay —— á?!"
Giảo Giảo cuối cùng cũng nhận ra giọng nam này không phải của anh trai, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Vu Thủy Sinh cười hì hì nhìn nàng.
"A!" Giảo Giảo nhảy dựng lên, tiến tới, vây quanh Vu Thủy Sinh nhìn từ trên xuống dưới, còn cẩn thận từng li từng tí đưa ngón tay ra chọc chọc.
Xác định không phải ảo ảnh, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Vu Thủy Sinh ôm nàng lên, Vương Thúy Hoa lau nước mắt ở bên cạnh nói:
"Còn không gọi cha đi!"
"Cha!" Giảo Giảo nhỏ giọng nói, như đang luyện gan vậy, thấy Vu Thủy Sinh trong nụ cười chứa đầy từ ái, biết lần này thật sự ổn rồi, nàng mới gọi, "Cha!"
"Ai! Con gái ngoan." Vu Thủy Sinh cố gắng trợn to mắt, không để nước mắt rơi xuống.
"Cha không đi nữa sao?" Giảo Giảo thật cẩn thận hỏi.
"Ừ, không đi. Cha mang quà cho con——"
"Quà gì không gấp." Giảo Giảo lau nước mắt, ghé vào tai ông nói nhỏ, "Cha đừng nói với tẩu tử con là con đánh nhau nhé, hai cha con mình ngoéo tay."
"Con đánh thắng hay đánh thua? Sao lại sợ tẩu tử con biết?"
"Tẩu tử con nói, con gái nếu có thể dùng lời nói thì không cần động tay, nếu động tay thì phải thắng, nhưng hôm nay con đánh ngang tay.... Đoán chừng tẩu tử sẽ phạt con chép phạt."
"Thắng không phải là điểm chính, điểm chính là, con động thủ có hợp lý không." Tuệ Tử từ trong phòng đi ra, dịu dàng nói.
Giảo Giảo sợ hãi đến mức vùi đầu vào ngực cha, trời ơi! Tẩu tử hôm nay sao về sớm vậy?
Vu Thủy Sinh bị con gái chọc cười, "Tẩu tử con đâu có ăn thịt người, con sợ cái gì?"
Ấn tượng của Vu Thủy Sinh về Tuệ Tử rất tốt, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhân phẩm tốt, Vu Thủy Sinh không hiểu vì sao con gái lại sợ một Tuệ Tử ôn nhu như vậy.
"Tẩu tử không ăn thịt người, nhưng mà...." Thơ Đường Tống từ, ba lần khởi sao, có hiểu không?
"Hôm nay cha về, ta không phạt con."
Nhận được lời hứa của Tuệ Tử, Giảo Giảo mới nhỏ giọng kể.
"Trong lớp con có một học sinh chuyển trường, nghe nói là từ nước ngoài về, chỉ học mấy tháng ở lớp con, mọi người không biết đâu, hắn ta vênh váo lên tận trời."
Giảo Giảo bắt chước giọng phổ thông ngọng nghịu của đứa bé kia y hệt.
"Mấy người tụi ( chúng ) bây ( mày ) suy tị ( thử ) gị ( cái ) hệ ( gì ) cạp ( gọi ) gừn ( là ) gà dầu ( tự do ) nữ thừn ( thần ) gùi ( vậy )?"
Mọi người bị nàng chọc cười, nghe kể lại, đứa bé kia đúng là quá vô sỉ.
"Con liền hỏi nó, mày biết đầu trọc đánh rắm là cái gì không?" Giảo Giảo giơ nắm đấm lên, đắc ý nói.
Khi cả lớp đều bị vẻ mặt giả tạo của đứa bé kia làm cho sửng sốt, chỉ có mình nàng đập bàn đứng dậy, dùng nắm đấm giáo dục nó, dạy người phải biết khiêm tốn.
"Buổi chiều học nhạc, cô giáo dạy nhạc, nó lại đứng dậy làm bộ. Nó nói cái gì nó học violon từ nhỏ, còn chê cô giáo đánh đàn điện tử không đúng nhịp."
Sau đó, Giảo Giảo với sức mạnh của hiệp nữ đi lên, dùng hết sức đánh thủ khúc bằng đàn điện tử, khiến đứa giả trân kia câm nín luôn.
Tuệ Tử nghe xong không nói gì, xoa đầu Giảo Giảo, quay người vào bếp nấu cơm.
"Anh, tẩu tử em không giận em đấy chứ?" Giảo Giảo thò đầu ra từ ngực cha, cẩn thận hỏi Vu Kính Đình.
"Tẩu tử của em là một thanh niên yêu nước nhiệt huyết, giận mới là lạ. Em cào người ta chỗ nào, sao lại không đánh lại người ta?"
"Em túm tóc nó thôi, tóc đứa bé đó ngắn quá, không nắm chắc được."
"Lần sau chọi vào trứng ấy." Vu Kính Đình và Vu Thủy Sinh đồng thanh, hai cha con nhìn nhau, tâm ý tương thông.
"Ôi giời, hai người này không ra gì cả, sao lại dạy Giảo Giảo như thế -- Giảo Giảo, lần sau cào mặt nó ấy, đừng nghe cha con." Vương Thúy Hoa một bên rửa rau, một bên phân tâm nghe ba cha con tán gẫu.
Tuệ Tử cười hì hì thái thịt, trong nhà đông đủ người, thật là náo nhiệt.
Bữa tối đặc biệt phong phú, lần trước Vu Thủy Sinh trở về, Tuệ Tử làm một bàn thức ăn, ông cũng không ăn được mấy miếng, hôm nay làm nhiều món ăn hơn, cả nhà chỉnh tề ngồi quanh bàn, ngay cả hai đứa nhỏ cũng được thay quần áo mới, đặt trên xe đẩy nhỏ để xem náo nhiệt.
"Ông nhà, ngược lại thì ông kể đi, ông với Thiết Căn hai người rốt cuộc là thoát thân như thế nào?" Vương Thúy Hoa hỏi.
Người về đã một ngày, chỉ lo vui mừng, không hề lo lắng hỏi xem có chuyện gì xảy ra, giờ xem như đã rảnh rang, nghe chuyện cho đàng hoàng.
"Chuyện này kể ra thì, phải nói tới vợ của Thiết Căn phát huy tác dụng đấy."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận