Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 665: Này mới là Tuệ Tử tặng lễ vật (length: 7957)

Khi còn nhỏ, mẹ chưa từng khẳng định nàng, nhưng khi lớn lên, nàng nguyện ý nói cho mẹ mình những lời này vào lúc mẹ hoang mang, rằng bà xứng đáng có được tất cả những điều này.
Có lẽ đây là ý nghĩa tồn tại của gia đình.
Khi một nhóm người không hoàn hảo tụ tập lại với nhau, cùng nhau tạo nên một kết cục hoàn mỹ nhất có thể.
Tuệ Tử nói xong cả người như trút được gánh nặng, những lời này đè nặng trong lòng nàng, nói ra đối với nàng không chỉ là hòa giải mà còn là sự cứu rỗi.
Trần Lệ Quân nghe những lời bộc bạch chân tình của con gái thì nước mắt lưng tròng, trong lòng như có gì đó nhét đầy, sắp tràn ra không thôi.
"Mẹ, mẹ phải tin vào con dâu của mẹ một chút, giờ nàng không còn là cô bé cần mẹ ném đá bảo vệ nữa."
Vu Kính Đình ôm Tuệ Tử đang khóc không thành tiếng nhưng vẫn rất kiên cường.
Trần Lệ Quân quay người, nhưng lần này, hướng của bà là đại sảnh nhà hàng.
Trong lúc hoảng hốt, Tuệ Tử nghe được những lời mà cả hai đời nàng chưa từng được nghe.
"Cám ơn."
Vừa giây trước còn khóc lóc ầm ĩ, giây sau nàng đã nức nở hỏi Vu Kính Đình.
"Ta nghe nhầm sao?"
Trần Lệ Quân một đời muốn mạnh mẽ, từ miệng bà, Tuệ Tử chưa từng nghe thấy hai chữ cám ơn và xin lỗi.
Người như vậy giống như sinh ra đã mang theo một chủ nghĩa ích kỷ mãnh liệt, kiên định cho rằng mình không sai, tuyệt đối không có khả năng hạ thấp cái đầu cao quý, đặc biệt là, sẽ không cúi đầu với thế hệ sau của mình.
Dù cho Trần Lệ Quân không chiếm lý, bà cũng sẽ tìm mọi cách đổ trách nhiệm lên đầu người khác.
Theo như lời của Tuệ Tử, ở trong tập thể quá mức truy cầu bản thân, nói trắng ra chính là ích kỷ.
Vậy mà một người ích kỷ có thể phát ra lời cám ơn từ tận đáy lòng, quả thực là một thành tựu kinh người, những lời của Tuệ Tử thật sự đã chạm đến linh hồn Trần Lệ Quân, dùng đôi tay nhỏ nhắn tràn đầy sự ấm áp, xoa dịu trái tim băng giá nhiều năm của Trần Lệ Quân.
Phàn Hoàng nhìn thời gian từng giờ trôi qua, cảm thấy Trần Lệ Quân có lẽ sẽ không đến, dù rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng làm tốt biện pháp ứng phó, nhưng vẫn có chút thất vọng.
Vợ chồng Tuệ Tử cũng không đến, hắn đoán hai đứa nhỏ này nhất định là dùng hết mọi thủ đoạn để thuyết phục Trần Lệ Quân, dù không thành công thì hai đứa nhỏ cũng có công lao rất lớn.
Tuệ Tử đã nỗ lực vì đám cưới này bao nhiêu, Phàn Hoàng đều thấy rõ, chỉ là người tự nhận đã tu luyện tới mức vô dục vô cầu như hắn, trong lòng ít nhiều cũng có chút bất công.
Hắn bất công, sao con bé tốt như vậy, lại là do tên em trai không nên thân kia của hắn sinh ra, càng nghĩ càng bất công.
Phàn Hoàng đang suy nghĩ thì Trần Lệ Quân bước vào.
Trần Lệ Quân xuất hiện với trang phục lộng lẫy khiến cả hội trường náo động, Phàn Hoàng mừng như điên.
Hai vợ chồng Tuệ Tử quả thật có chút bản lĩnh, thật sự có thể mời được bà đến.
"Trên đường tới xe gặp chút vấn đề, đến hơi muộn, các người có làm khó lão Phàn nhà ta không đấy? Tửu lượng của hắn không tốt, cũng không nên rót liên tục nha." Trần Lệ Quân cười ha hả chào hỏi mọi người.
Trần Lệ Quân xã giao rất giỏi, bà xuất hiện đã phá tan suy đoán của đám đông về việc chỉ có chú rể mời rượu, cũng khiến hòn đá lớn trong lòng Phàn Hoàng rơi xuống.
Thấy mắt bà tuy có chút đỏ, nhưng tinh thần lại rất tốt, không có vẻ tức giận gì, Phàn Hoàng thầm mừng trong lòng, cho người đến hủy đơn đặt xe máy của vợ chồng trẻ.
Thay bằng xe hơi nhỏ.
Hai đứa trẻ này, quá đáng giá.
"Trong ly là rượu hay là nước vậy?" Trần Lệ Quân lại gần, nói bằng âm thanh chỉ có hai người nghe được.
"Rượu."
"Đổi ngay —— Mạnh Quân đâu rồi? Sao không biết ra cản rượu cho anh vậy?" Trần Lệ Quân nhíu mày, tìm không thấy thư ký của Phàn Hoàng.
Vừa dứt lời, Mạnh Quân liền từ bên ngoài vội vã đi vào, đến gần ghé tai Phàn Hoàng nói vài câu, khóe mắt Phàn Hoàng giật giật.
"Đơn vị có việc gấp sao? Bận thì cậu đi đi, còn lại giao cho ta, Kính Đình bọn họ sắp tới rồi." Trần Lệ Quân tưởng Phàn Hoàng có việc công.
Phàn Hoàng lắc đầu, liếc mắt ra hiệu cho thư ký, Mạnh Quân nhỏ giọng báo cáo với Trần Lệ Quân:
"Mợ ơi, không phải là chuyện của đơn vị, mà là Phàn Huy...."
Phàn Huy, tên em trai hoàn khố không nên thân của Phàn Hoàng, bị phái đi chi giáo, ba ngày một trận lớn hai ngày một trận nhỏ, khóc lóc đòi về.
Bên đó thư từ đi lại chậm, một phong thư viết xong, mất cả tháng mới đến nơi.
Mấy hôm trước Phàn Hoàng nhận được thư của hắn.
Mở ra, thiếu chút nữa đã tức điên.
Phàn Huy không biết kiếm máu heo hay máu vịt ở đâu ra, viết một bức huyết thư, uy hiếp hắn, nếu không cho hắn về, hắn sẽ xuất gia, đi tu làm hòa thượng.
Thả một tháng thì huyết thư đã thối.
Phàn Hoàng tuy không ưa cái tên vô dụng này, nhưng vẫn phải phái người cả đêm ngồi xe lên núi tìm hắn, sợ nhìn thấy cậu hai Phàn đã cạo đầu làm hòa thượng.
Mạnh Quân vừa đi ra ngoài, thì có người bên kia gọi điện báo tin tới.
Nói người của bọn họ lên núi cả đêm, không thấy cậu hai Phàn xuất gia, lại thấy cậu đang ngồi ăn gà nướng với một cô giáo góa phụ nhiều năm ở thao trường, gà còn là gà trộm nhà đồng hương, cô giáo đó sắp sáu mươi rồi, nghe nói với cậu hai Phàn rất thân nhau.
Ở nơi không có phụ nữ, tuổi tác cũng không thể ngăn cản tình yêu.
Mạnh Quân vốn không muốn kể chuyện này với lãnh đạo và phu nhân của lãnh đạo, nhưng sợ tên cậu hai Phàn kia làm ra cái chuyện tình yêu vượt tuổi tác kia thì lãnh đạo sẽ phải ra mặt dàn xếp, đành phải nói thật.
"Điều cô giáo kia sang nơi khác đi, cái tính ba phút của hắn, không nhìn thấy người tình thì sẽ hết thôi, chẳng phải nói muốn xuất gia sao, quyên ít tiền dầu mè cho chùa ở địa phương đó, nhờ đại sư cứ cách một tuần thì giảng kinh văn cho hắn, gột rửa cái linh hồn dơ bẩn của hắn đi, tránh đêm dài lắm mộng, cậu giờ đi làm ngay đi, thấy Kính Đình thì bảo nó gọi nó tới đây cho ta, bảo nó đừng chỉ mải mê ôm vợ, cha vợ hắn uống không được rượu, bảo nó nhanh lên."
Trần Lệ Quân chỉ coi như chuyện cười, tiện thể đưa ra ý tưởng ngớ ngẩn giúp giải quyết mối tình đầu.
Người phụ nữ trưởng thành như bà nhìn lại mối tình đầu thì cảm ngộ chỉ có một điều, chậc, năm đó sao mình ngốc thế, lại đi thích cái đồ dở hơi này?
Mạnh Quân nhận lệnh đi ra ngoài, Trần Lệ Quân đổi rượu thành nước, đẩy đẩy Phàn Hoàng vẫn còn đang đen mặt.
"Chẳng phải ông đã biết đức hạnh của nó rồi sao, còn giận làm gì?"
"Nếu không phải là nể mặt Tuệ Tử, ta lười quản nó sống chết." Nếu không phải không muốn Tuệ Tử có ông bố gây chuyện như thế, Phàn Hoàng đã sớm thu dọn cái tên vô tích sự này.
"Ối, vậy thì ông có thể đừng làm con gái tôi khó chịu được không, con gái tôi với hắn có liên quan nửa xu nào đâu, ông nhìn tôi kiểu gì đấy? Ta nói là sự thật, ba nó là ông."
"Ừm, là ta."
"Ta nói là ba ruột, ba ruột của nó là ông, ông bệnh rồi ôm nó, không biết có phải là do ông sốt quá hồ đồ không, mà ảnh hưởng đến chất lượng đứa trẻ, làm chỉ số thông minh của Tuệ Tử lúc thì cao lúc lại thấp, lúc cao ta còn chẳng trị được nó, lúc thấp thì chỉ biết khóc nhè, sinh ra một con người mạnh mẽ, nhưng lại thích giả bộ hùng mạnh, chọc ta một trận, làm ta chẳng có chỗ mà khóc, nó lại càng ủy khuất, khóc như con cún con tội nghiệp, lúc này không chừng lại đang trốn ở góc nào đấy để chui vào ngực người đàn ông của nó mà o o o..."
"Tuệ Tử hay khóc thật, nhưng chỉ số thông minh của nó không thấp, không, khoan đã, bà vừa nói cái gì? — Ta phát sốt..... Cho nên, chuyện đó không phải là mơ? !"
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận