Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 928: Tri kỷ hiếu tử Vu Thiết Căn (length: 8116)

Trong lúc vợ chồng Tuệ Tử bận bịu phản công, Vương Thúy Hoa cũng đã vận động đầu óc, phát tán tư duy.
Chạy đi nhà hàng xóm mượn cái mõ nhỏ về.
Đừng thấy món đồ chơi này chỉ to bằng bàn tay, dùng để gõ nhạc dân gian thôi, nhưng động tĩnh lại không hề nhỏ, âm thanh thì vừa nhọn vừa chói tai.
Vương Thúy Hoa hứng thú bừng bừng xông lên, đoạt lấy điện thoại trước mặt con trai.
"Alo?"
"Trần Hàm Tuệ, hôm nay ta lại ở cùng với người đàn ông của cô, hắn mặc áo sơ mi trắng, cởi ra thì eo săn chắc lắm, cô đã sờ cơ bụng của hắn chưa?"
"... "
Người phụ nữ kia không nghe thấy Vương Thúy Hoa nói gì, nghi hoặc lặp lại hai tiếng.
"Hắc hắc." Vương Thúy Hoa đón lấy cái mõ nhỏ từ tay bạn già, vui vẻ cười ra tiếng.
"Cô cười cái gì?"
"Cô sắp xui xẻo rồi." Vương Thúy Hoa dùng giọng nhỏ nhẹ nói, người phụ nữ kia vì muốn nghe rõ nàng nói gì, vô ý thức ghé tai lại gần ống nghe.
"Choảng ~ xoảng ~~~~~~ "
Mõ nhỏ phát ra tiếng vang chói tai, người phụ nữ kia giật mình "á" một tiếng, ném luôn cả điện thoại.
Vương Thúy Hoa ra sức gõ vào điện thoại một trận điên cuồng, sức lực năm xưa nhảy đồng đều dồn vào đây hết.
Còn đang muốn gõ tiếp thì người phụ nữ đã cúp máy.
Vương Thúy Hoa bực bội đi tới đi lui, sốt ruột quá đi.
Vẫn chưa đã nghiền chút nào.
Tuệ Tử khoác áo ngủ đi ra, rót cho bà một chén nước, buồn cười nói: "Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi, không mệt hả?"
"Không mệt! Ta có cả đống thời gian." Vương Thúy Hoa cũng giống con trai, rất kiên nhẫn với loại chuyện trả đũa này.
Chuông điện thoại lại vang lên.
Vương Thúy Hoa vui vẻ vỗ tay, ha ha, cái này chẳng phải lại đến rồi sao?
Tuệ Tử xoa xoa huyệt thái dương, nhìn thấy vẻ mặt hăng hái của bà, cùng với ông công nhà nàng đang hết mực cưng chiều bên cạnh, Tuệ Tử có chút hối hận.
"Có phải hai ta ra tay hơi sớm không? Để cho nàng ta làm ầm ĩ thêm vài ngày nữa, cho mẹ ta vui vẻ thêm?" Tuệ Tử quay sang hỏi Vu Kính Đình cũng vừa ra tới.
"Nhanh chóng yên tĩnh đi, bà ấy nghiện rồi đấy, xung quanh hàng xóm còn đang ngủ." Vu Kính Đình nhìn mẹ mình hưng phấn như một đứa trẻ, vô cùng hoài nghi bà lão này bị tái nghiện nhảy đồng.
Điện thoại lại vang lên, Vương Thúy Hoa kích động khoa tay múa chân một vòng.
"Đừng ai tranh với ta! Ta làm! ! !"
"..." Vu Kính Đình câm nín, nhà người ta gặp phải chuyện này đều phát rầu, thậm chí đánh nhau, còn nhà hắn lại tranh nhau làm trò tiêu khiển giải trí à?
Điện thoại vừa nhấc lên, bên kia đầu dây giọng người phụ nữ hổn hển tức giận quát:
"Trần Hàm Tuệ, cô bị tâm thần à? !"
"Cô sắp xui xẻo rồi ~~~~" Vương Thúy Hoa nén giọng hát cả đêm, cuối cùng cũng được hát ra, sảng khoái thật.
"Cô hát cái gì đó?" Người phụ nữ ngơ ngác.
"Một vệt hào quang chiếu rọi đất trời, từ nay về sau cô không qua được cửa Diêm Vương, cửa Thái Tuế, cửa lao tù, cửa địa ngục bảy mươi hai cửa đâu, con cháu đời đời bị đoản mệnh, ai ai ai ai ~"
Vương Thúy Hoa hát mà cao hứng, chỉ là cảm thấy tay có chút thiếu cảm giác.
Tùng tùng tùng, một tràng tiếng trống truyền đến, mọi người nghe tiếng nhìn lại, không biết Lạc Lạc tỉnh từ lúc nào, chân nhỏ đi đất, tay xách cái trống con của bà nội, đang hăng hái đánh rất nhiệt tình.
Đúng điệu quá đi.
Tuệ Tử lại càng đau đầu hơn, vội vàng chạy đến bế tổ tông nhỏ lên, giao cho ông bố già thích xem náo nhiệt mà không chê chuyện lớn.
Vu Kính Đình kẹp nách con gái nhỏ đang phải rửa chân, còn tên nhóc con kẹp dưới nách bố vẫn còn đánh trống.
"Cô, cô, cô mời thầy cúng nguyền rủa tôi? ! !" Người phụ nữ ở đầu dây kia vừa tức vừa sợ.
Vương Thúy Hoa hát một đoạn, tâm tình thoải mái.
"Ngày mai cô cứ gọi điện thoại đến nhé, ta còn hát cho cô nghe! Không cần mời thầy cúng! Lão nương đây chính là thầy cúng đây!"
Điện thoại "răng rắc" một tiếng rồi tắt.
Vương Thúy Hoa liếm liếm môi, mắt chớp chớp chờ đợi, bà còn có mấy lời khác cơ mà, lại gọi đến đi chứ.
"Mẹ, mẹ đừng chờ nữa, sau này bà ta sẽ không gọi lại đâu." Tuệ Tử khuyên nhủ.
Vương Thúy Hoa vẻ mặt không cam lòng, hết rồi hả? Vậy thôi à?
"Bây giờ người xấu đều không có ý chí như vậy sao? Tinh thần kiên trì bền bỉ đâu hết rồi?" Vương Thúy Hoa đã chuẩn bị nhiều thủ đoạn như thế, còn đang muốn thay phiên dùng một lượt mà.
"Có chút chỉ số thông minh kia đã sớm phát tài rồi, còn làm người xấu làm gì? Thôi, về phòng ngủ đi." Tứ gia nghe vợ hát một đoạn, hát đến hắn đều có cảm xúc rồi.
Giọng nói nhỏ nhẹ của vợ hắn, sao mà dễ nghe thế.
Tuệ Tử ngửi được một chút hương vị cẩu lương lâu năm, vội vàng rút lui về phòng mình, chỉ sợ nghe thấy những chuyện không nên nghe — nói mới nhớ, mấy ông chồng nhà họ Vu, khẩu vị đều rất kỳ quái à, bà nhảy đồng thôi cũng làm ông công nhà mình nhìn đến mắt phát xanh được à?
Vu Kính Đình tắm rửa cho đôi bàn chân nhỏ của con gái đến thơm tho, con nhóc không chịu về phòng mình, cứ nhất định phải chen chúc cùng bố mẹ.
Một lát thì dính lấy mẹ, một lát lại ôm lấy bố, thường ngày chỉ khi nào bị ốm mới được đãi ngộ thế này, hôm nay phá lệ, cô bé vui sướng khôn xiết.
Vương Thúy Hoa bởi vì nhảy đồng nghiện mà vui vẻ, sang ngày hôm sau liền phát thưởng cho Tuệ Tử, bảo cô đi mua chút đồ ngon về cải thiện bữa cơm cho cả nhà.
Ăn một bữa ra trò làm Ba Ba cũng vui vẻ hẳn.
Tứ gia thì càng là vì đêm qua có màn tương tác hữu hảo với vợ mà phê pha hơn, qua ngày sau liền hào phóng đưa cho con gái tiền tiêu vặt tận mười đồng, Giảo Giảo vui vẻ chạy thẳng đi tìm Tuệ Tử, mắt chớp chớp hỏi, liệu người phụ nữ kia có gọi điện thoại đến để mẹ vui không?
Thế là, cả nhà họ Vu đều có niềm vui "ăn tết", mắt chớp chớp mong chờ người phụ nữ kia gọi điện đến.
Đáng tiếc là, người phụ nữ kia bị Vương Thúy Hoa hát cho một trận xong, thì không hề gọi điện lại nữa.
Tức đến Vương Thúy Hoa cứ hễ nghĩ đến là lại muốn chửi một trận, đồ chơi không có chút ý chí nào, trách sao không có tiền đồ chỉ có thể đi làm người xấu.
Người phụ nữ kia thì yên ắng thật, Vu Kính Đình lại không như vậy.
Anh ta sai đàn anh phòng khiêu vũ luân phiên gọi vào công ty của Lý Thiết Quang, làm cho đường dây công ty hắn cả ngày bận rộn.
Tâm trạng của Lý Thiết Quang thế nào thì Tuệ Tử không biết, nhưng đoán chắc là không dễ chịu rồi.
Không chỉ có như thế, Vu Kính Đình còn moi móc ra mối quan hệ giữa Lý Thiết Quang với người phụ nữ ở sát vách nhà anh ta, và thật sự để cho Vu Kính Đình điều tra ra được, hai người tồn tại mối quan hệ nam nữ không chính đáng, bảo sao mà người phụ nữ kia lại nghe lời hắn, nửa đêm còn gọi điện thoại cho Tuệ Tử.
Việc này làm Vu Kính Đình rất hài lòng, Lý Thiết Quang mang đầy mụn nhọt còn dám đi bắt lỗi người khác à?
Trực tiếp tìm người đi nói chuyện với bà mẹ vợ của Lý Thiết Quang, ngay hôm đó, mẹ vợ liền dẫn theo bảy cô tám dì bao vây lấy nhà Lý Thiết Quang, cậy cửa nhà bên ra, vào nhà thì nhìn thấy ngay cái quần lót nam của Lý Thiết Quang đang phơi trên sào.
Vợ Lý Thiết Quang khóc lóc ầm ĩ, ngày ngày đêm đêm khó phòng hàng xóm! Cô ta ở nhà giặt giũ nấu cơm, còn hắn ta thì ở nhà bên hú hí với gái!
Thế là, một màn cẩu huyết gia đình luân lý xé quần áo long trời lở đất đã xảy ra.
Lý Thiết Quang và "1+2" là người phụ nữ gọi điện thoại cho Tuệ Tử, cả hai đều bị mấy bà cô dì vây quanh với vẻ mặt kinh hoàng, quần áo trên người cũng bị bà vợ nguyên phối nổi giận xé rách.
Vu Kính Đình dẫn mẹ mình đến ngoài cửa xem náo nhiệt.
Vương Thúy Hoa còn phát ra âm thanh "tặc tặc".
"Tiếc quá đi, Tuệ Tử không thấy được rồi."
Chuyện tốt đều nghĩ đến con dâu, một màn kích thích như vậy mà con dâu không được xem, Vương Thúy Hoa rất tiếc nuối.
"Trường học cô ấy có lớp nên không đi được, mẹ xem cũng như nhau thôi."
Vu Kính Đình là một đứa con hiếu thảo, mẹ rảnh đến phát cuồng tim đập loạn, con trai làm sao có thể không chu đáo mà sắp xếp chút trò tiêu khiển?
Đưa mẹ đến xem đại hí, xem xong vừa vặn đi đón Mã Đông ở bến xe, quá hoàn mỹ.
- Buổi chiều còn có thêm chương, nói về mấy cái lời ca của Hoa Nhi là do bà ấy tự bịa ra, mấy điệu hát dân gian thường có ca từ rất dài, tuy nhiên không phải lời nguyền rủa gì cả, mấy lời hùng hổ xuất hiện trong truyện đều là nguyên gốc do Hoa Nhi tự bịa (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận