Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 136: Này phúc tinh cũng không là chủ động muốn làm (length: 8043)

"Giảo Giảo sao vẫn chưa về?"
Bánh sủi cảo đã gói xong rồi.
Thấy Giảo Giảo chưa về, Tuệ Tử hỏi Vương Thúy Hoa.
"Con bé này còn chưa khoe khoang xong nên chưa về đâu, nói cho cùng cũng là do ngươi mua cho nó nhiều đồ tốt quá đấy."
Khóe môi Vương Thúy Hoa nở nụ cười nhàn nhạt, miệng thì trách cứ Tuệ Tử, trong lòng lại vô cùng hài lòng về cô con dâu này.
Nàng đau đầu là cái tính tình hai trăm năm của con gái, cùng với con trai cộng lại thành năm trăm.
Từ sau khi Tuệ Tử gả đến, tính cách trở nên tốt và cởi mở hơn rất nhiều, không còn âm dương quái khí như trước.
Nhưng chỉ là ở trong nhà thôi, còn ra ngoài thì vẫn rất đanh đá.
"Mấy ngày lễ vừa rồi, có mấy phụ huynh tìm ta để mách tội, nó hay làm trẻ con khóc, suốt ngày trẻ con trẻ con, khắp nơi gây sự, còn cả chồng ngươi nữa, cũng không phải là dạng tốt, đều giống bố hắn cả."
Trong lòng Tuệ Tử tự nhủ, mẹ cũng đừng đổ hết trách nhiệm lên đầu bố chồng đã khuất chứ.
Có thể tính cách của anh chị em trong nhà là giống bố chồng.
Nhưng cái miệng đó chẳng lẽ không giống mẹ chồng sao?
Vương gia vi tử phụ lão hương thân tiểu thiên, bà bà đắc tội nửa cái thôn, mà những người đắc tội nửa cái thôn cũng vậy.
Tầm mắt Vương Thúy Hoa bay tới bức tường.
Cái mặt khoai tây đã treo lên trên tường rồi.
Miệng thì oán giận người chồng đã khuất, nhưng trong mắt lại đầy vẻ dịu dàng.
Cứ như là ông ấy vẫn còn ở bên cạnh vậy.
"Mẹ, có một chuyện con vẫn muốn hỏi, là bố chồng con rốt cuộc đã mất như thế nào?"
Khi bố mất, Tuệ Tử còn nhỏ bằng Giảo Giảo bây giờ, đã nhiều năm quá nên không còn nhớ rõ năm đó chuyện gì đã xảy ra.
"Năm đó mẹ mang Giảo Giảo, đội sản xuất tổ chức đào sông lớn. . ."
Sau mùa thu hoạch, đội sản xuất đều muốn khởi công xây dựng thủy lợi.
Đều phải chọn những người trai tráng có sức đi làm.
Các đội thi đua với nhau, ai làm được nhiều công lao thì vinh quang.
Bố của Vu Kính Đình làm trong đội thủy lợi, nên đã được chọn.
Khởi công xây dựng thủy lợi nhanh thì cũng mất một tháng, chậm thì mất mấy tháng.
Vương Thúy Hoa cũng không muốn chồng đi, khi đó nàng còn mấy tháng nữa là sinh rồi.
Nhưng đội trưởng sản xuất vẫn nhất định phải nhà họ Vu có người đi, anh cả anh hai kiếm lý do thoái thác, bà Vu thì làm ầm lên, cuối cùng đành phải để Thủy Sinh đi.
"Mẹ còn nhớ hôm đó trời đổ mưa thu, mẹ tiễn ông ấy ra cửa, ông ấy còn dặn mẹ đừng để bị ướt mưa, bảo sẽ về trước khi mẹ sinh."
Vương Thúy Hoa cúi đầu thở dài.
"Kết quả, ông ấy vừa đi liền không về nữa, đến mặt của Giảo Giảo cũng không thấy được, hồi mang thai đứa bé này, ông ấy đã mong có một cô con gái rồi."
Con gái thì có, còn người đàn ông thì không.
"Nghe người trở về nói, cái xe chở vật liệu của đội bị nước lũ cuốn trôi, ông ấy xuống sông vớt, xưa nay ông ấy bơi rất giỏi, hôm đó không hiểu sao lại không lên được."
Vương Thúy Hoa lau lau nước mắt ở khóe mắt, đã mười năm trôi qua rồi, nàng vẫn cảm thấy khó lòng nguôi ngoai.
"Mấy tháng sau khi sự việc xảy ra, mẹ cứ cảm thấy ông ấy có thể sẽ trở về, liền đứng ở cửa thôn đợi ông ấy, nhưng đợi mãi đợi mãi vẫn không thấy đâu, lúc đó mẹ mới tin là ông ấy không thể về được nữa."
"Có một năm, Thiết Căn với Giảo Giảo cùng lúc bị ốm, hai đứa trẻ sốt như hai hòn than nhỏ, cùng nằm trên giường đất chờ chết. Trong nhà không còn chút gạo dư nào, cũng không có tiền, gà vịt trong nhà đều bị bà nội ngươi mang đi hết."
Người trong thôn đều cho rằng nàng còn trẻ như vậy, còn mang theo hai đứa trẻ, Vương Thúy Hoa chẳng gồng được mà nuôi nổi con đâu, sớm muộn gì cũng phải đi bước nữa thôi.
Nhà chồng cũng nghĩ như vậy, bà nội mang người đến nhà để ép tái giá.
Đồ đạc có giá trị trong nhà cũng bị mang đi hết, sợ nàng tái giá rồi lại mang đi theo.
Vương Thúy Hoa ngẩng đầu lên, thấy Tuệ Tử khóc đến chóp mũi cũng đỏ, nước mắt thì rơi lã chã.
"Con khóc cái gì vậy?"
"Con không nên hỏi. . . chuyện này cũng quá thảm." Nước mắt của Tuệ Tử rất dễ rơi, chỉ cần nghe mấy chuyện này là y như rằng khóc liền.
Ôm Vương Thúy Hoa mà khóc rống một trận, khóc đến nỗi Vương Thúy Hoa cũng nhớ tới những chuyện đau lòng, hai mẹ con cùng nhau khóc.
"Vậy sau đó thì sao? Sao các người lại vượt qua được?" Tuệ Tử nức nở hỏi.
"Lúc đó mẹ nghĩ mình cũng hết đường sống rồi, chết thôi. Liền xách bình thuốc trừ sâu, mượn một chiếc xe ba gác, đem hai đứa nhỏ kéo đến trước cửa nhà bà nội chúng nó, ném hai đứa nhỏ xuống đó rồi mẹ thì ra nghĩa địa."
"Khi đó mẹ nghĩ đơn giản lắm, có chết cũng phải chết ở trước mộ của Thủy Sinh, mẹ muốn hỏi ông ấy, vì sao lại tàn nhẫn như vậy, bỏ lại mẹ với các con không màng."
"Mới vừa vặn mở nắp bình thuốc trừ sâu ra, Thiết Căn ôm Giảo Giảo chạy tới, trên tay còn nắm một miếng bánh đậu không biết cướp ở đâu được, miếng bánh còn dính máu, cũng không biết là thằng bé đã trải qua chuyện gì nữa. . ."
Lúc đó Vương Thúy Hoa nghĩ rất tiêu cực, nàng không muốn sống nữa, nhà họ Vu không chào đón nàng cũng không thể để cho hai đứa trẻ chết đói được.
Đang muốn cả nhà cùng chết, Vu Kính Đình cầm miếng bánh đậu trở về, nhét vào tay nàng bảo nàng ăn đi.
Vương Thúy Hoa ôm con khóc rống một trận, khóc xong cũng trào lên chút dũng khí sống sót.
"Đến đứa nhỏ còn biết phải cắn răng mà sống sót, mẹ không thể chết như vậy được, cái miếng bánh đậu đó đã mang lại vận may cho ba mẹ con, sau khi trở về, đội sản xuất phát tiền lương, chúng ta mới gắng gượng qua được."
"Bánh đậu, còn dính máu —— á!"
Tuệ Tử đang khóc như mưa, nghe được miếng bánh đậu dính máu thì trí nhớ xa xôi bỗng dưng được khơi dậy, nước mắt cũng ngừng lại.
"Hắn cướp của con, cái bánh đậu kia là của con! Không những cướp bánh đậu của con, hắn còn hôn con nữa! ! !"
Tuệ Tử vốn dĩ đã không còn nhớ những chuyện hồi nhỏ nữa.
Bà nói một cái, nàng nhớ ra hết.
Khi mười tuổi, nàng ngồi ở dưới gốc cây hòe gai ngoài cửa nhà mình, tay cầm chiếc bánh đậu nóng hôi hổi mà mẹ hấp, đang gặm một cách thanh tú.
Vu Kính Đình ôm Giảo Giảo xông tới.
Khi đó Tuệ Tử đang trong giai đoạn thay răng, răng muốn rụng mà không chịu rụng, hắn như cái đồ hai trăm năm chạy tới, đầu to đụng vào miệng nàng.
Làm rớt chiếc răng đang lung lay của Tuệ Tử.
Máu tươi liền chảy xuống.
Hắn cướp miếng bánh đậu của nàng, làm rơi một chiếc răng của nàng.
Sau khi đụng xong lại còn hôn nàng một cái, dường như còn nói thêm một câu gì đó nữa —— Tuệ Tử dùng sức hồi tưởng nhưng vẫn không nhớ ra hắn nói gì.
Chỉ nhớ hôm đó nàng đã khóc rất đau lòng.
Bánh đậu không còn, mà nụ hôn đầu cũng mất —— khi đó nàng cũng không biết vì sao gọi là nụ hôn đầu.
Nụ hôn đầu trong lòng Tuệ Tử khi còn bé không hề quý giá bằng chiếc bánh đậu.
Nàng bắt đầu nhận thức sự hắc ám của thế giới, có thể là bắt đầu từ khi tên bại hoại này cướp bánh đậu của nàng, con hàng Vu Thiết Căn đã cho nàng biết được sự hiểm ác của xã hội.
Tuệ Tử kể lại chuyện này cho Vương Thúy Hoa, Vương Thúy Hoa liền không còn để ý mà khóc nữa.
"Hóa ra cái bánh đậu dính máu kia là của con hả? Tên hỗn đản này —— a, mẹ hiểu rồi! Nó là học cái thói ma quỷ của cha nó!"
"Cái gì?"
"Hồi ma quỷ còn sống, hay đoạt đồ ăn trong tay mẹ, đoạt xong rồi hôn một cái."
Cũng không hẳn là thật sự đoạt, chỉ là vợ chồng đùa giỡn, Vu Kính Đình thấy vậy mà để lại một sự nhận thức sai lệch.
Cướp đồ của con gái xong thì phải hôn một cái xem như tiền công.
Cho nên năm đó sau khi cướp bánh đậu của Tuệ Tử, hắn đã hôn nàng một cái.
Trong nhận thức của hắn, cái này là "tiền hàng hai bên thỏa thuận xong".
Làm cho cả tuổi thơ của Tuệ Tử như bị phủ một bóng mờ, đến bây giờ vẫn còn không dám ăn bánh đậu.
Vốn dĩ hai mẹ con còn đắm chìm trong chuyện cũ bi thương, khóc không ngừng được, kể đến đoạn này, lại bị tên hỗn đản Vu Thiết Căn này làm cho bật cười.
"Hai đứa này duyên phận cũng thật là trời định, mẹ đã nói con là một đứa trẻ mang phúc khí mà, nhỏ như vậy đã cứu chúng ta rồi."
". . . Cũng không phải là cố ý muốn làm phúc tinh."
Chiếc răng bị đụng rụng của nàng chính là bằng chứng!
Vu Kính Đình trở về, thấy hai mẹ con trên giường đất thì giật mình lùi lại một bước.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận