Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 319: Hiện thế báo (length: 7716)

Vương Thúy Hoa đang cùng Tuệ Tử làm cơm tối thì có mấy người tới trước cửa.
Người nhà mẹ đẻ của vợ Dương Lục tới, khóc lóc ầm ĩ.
Một bà lão già đến mức không đứng thẳng lưng nổi ngồi bệt dưới đất khóc lóc.
"Trần Hàm Tuệ táng tận lương tâm! Ngươi đúng là sao chổi! Ngươi trả đại ngoại tôn cho ta!"
Vu Kính Đình lúc này còn chưa về, vẫn đang bận bịu ngoài đồng.
Bọn người kia xem chừng thời cơ, nhằm đúng lúc này mà tới.
Vương Thúy Hoa giận sôi người.
Bà vội vàng khuyên Tuệ Tử.
"Con tuyệt đối đừng tức giận nha, bọn họ chỉ là thấy con đang mang thai nên muốn chọc tức con đó."
Mang thai mà tức giận thì không tốt cho đứa bé, đám người này đúng là lòng dạ ác độc.
"Con không sao, nương, nương cũng đừng ra ngoài." Tuệ Tử lấy từ trong đệm ra hai cục bông, nhét vào tai.
Không nghe thì không bực, bây giờ bụng của nàng mới là quan trọng nhất.
"Không được, khinh người quá đáng, xem ta không chửi chết chúng nó!"
Vương Thúy Hoa cầm xẻng chạy ra ngoài, lúc này mọi người đều đang ở ngoài đồng, xung quanh hàng xóm cũng chỉ có mấy người già cả đi lại khó khăn.
Bọn người này chính là nhắm vào thời cơ này, đến đây quấy rối, mục đích là muốn làm cho Tuệ Tử buồn bực, trả thù nàng.
Vương Thúy Hoa vừa ra tới đã chẳng thèm chửi mắng nữa, bà xông lên giơ xẻng phang loạn xạ.
Bà lão ngồi dưới đất chuẩn bị sẵn lời mắng người cũng bị phang cho cứng họng, lập tức bật dậy, chân tay thoăn thoắt, không còn kêu la gì nữa.
Bà lùi lại mấy bước, chỉ huy đám người phía sau.
"Đánh nó!"
"Ta xem ai dám!"
Vương Thúy Hoa vung xẻng ào ào như gió, mấy ngày nay bà đã kìm nén lắm rồi.
"Ta không đến nhà tìm các ngươi, các ngươi còn chạy đến nhà ta gây chuyện? Nhà các ngươi nuôi ra thằng ngồi tù, một chút xấu hổ cũng không biết, đồ không phân biệt phải trái!"
"Vương Thúy Hoa! Nhà các ngươi sớm muộn gì cũng gặp báo ứng! Lại cưới cái đồ hồ ly tinh về, quyến rũ đàn ông đến mức tơ tưởng lung tung, sớm muộn gì con trai bà cũng bị cắm sừng!"
Vương Thúy Hoa nghe thế càng thêm tức giận, bà nhằm người gần mình nhất mà đập, đánh cho người đó nhảy dựng lên.
"Những lời này hồi trẻ các người đã nói sau lưng ta rồi, giờ lại giở trò với con dâu ta? Ta xem nhà các người mới đáng bị báo ứng, các ngươi ——"
"Sớm muộn bị sét đánh." Tuệ Tử đi ra, tay còn cầm dao phay.
Đám người nhà lão Dương thấy hai mẹ con một người thì xẻng một người dao phay, sợ hai người giận quá hóa rồ chém lên, lập tức tan tác bỏ chạy như ong vỡ tổ.
Vương Thúy Hoa ở phía sau đuổi theo không buông tha, còn tranh thủ cho hai kẻ xui xẻo ăn thêm hai xẻng.
Vậy mà bà vẫn còn tức.
"Đồ quỷ tha ma! Phỉ nhổ!"
"Nương, bớt giận, lúc nãy nương khuyên con thế nào?" Tuệ Tử dỗ dành mẹ chồng.
"Đợi Thiết Căn về! Ta nhớ hết tên rồi, quay đầu đến từng nhà đánh! Chuyện này chưa xong đâu!"
Vương Thúy Hoa mắng một hồi lâu mới quay về, thù mới hận cũ, đám người nhà lão Dương này coi như đã đắc tội bà triệt để rồi.
Vu Kính Đình mãi đến tối mịt mới về, Vương Thúy Hoa giận dữ kể hết mọi chuyện cho hắn nghe, Vu Kính Đình nghe xong tính khí cũng nổi lên.
Hắn xắn tay áo định gọi người đi đánh nhau, Tuệ Tử cản cũng không được.
Hắn vừa về đã vội đi tưới ruộng, còn chưa kịp tìm Dương gia tính sổ, bọn người kia cũng chẳng sợ chết, bày ra mấy bà già đến gây rối, thật cho rằng hắn tuổi trẻ thì không dám đánh?
Vừa bước đến cửa thì một tia chớp xẹt qua.
Tuệ Tử cùng Vu Kính Đình cùng lúc dừng bước, Vu Kính Đình nghĩ đến việc Tuệ Tử trước kia bảo hắn động tay động chân ở nhà lão Dương, hắn nheo mắt nhìn trời.
"Ông trời sẽ trừng trị chúng, sao chúng ta phải động thủ?"
Tiếng của Tuệ Tử vừa dứt, một tiếng sấm vang trời nổ lên, nàng vội vàng kéo Vu Kính Đình vào nhà.
Sấm đánh hai tiếng liền, vậy mà vẫn không có mưa rơi.
Tuệ Tử nghe âm thanh như ở ngay gần, cũng không biết những kiến thức nàng học có tác dụng không nữa...
Cả nhà mang theo tức giận ăn cơm, chủ yếu là mẹ con nhà họ Vu đang tức, còn Tuệ Tử thì cứ thản nhiên ăn uống.
Ăn được vài miếng thì hàng xóm chạy vào.
"Thím Tư ơi! Cô mau đi xem đi, nhà lão Dương Lục bị sét đánh rồi! Nhà bọn họ gặp báo ứng rồi!"
Vương Thúy Hoa hỏi tới hai lần, xác nhận nhà lão Dương Lục bị sét đánh thật thì không kìm được nội tâm chân thật, bà cười lớn ha hả.
Bà bỏ cả cơm, nhảy cẫng lên.
"Đi! Ta phải đi xem, lần này ông trời thật là có mắt! Đánh hay lắm đánh diệu đánh hoan hô!"
Trong quan niệm phổ thông, người bị sét đánh nhất định là người xấu.
Suy ra thì, nhà người xấu cũng sẽ bị sét đánh.
Tuệ Tử đương nhiên biết trên thực tế không phải chuyện như vậy, sét đánh người là có điều kiện, đánh trúng nhà cửa cũng là do nhà cửa không có biện pháp chống sét —— đương nhiên cũng có thể là, do người ta lắp đặt sai biện pháp chống sét.
Cả nhà vui vẻ kéo nhau đi xem.
Giảo Giảo trên đường đi còn hỏi.
"Chị dâu, thật sự là do ông trời có mắt, đánh nhà bọn họ hả?"
"Bọn họ làm nhiều chuyện xấu, nên gặp báo ứng." Tuệ Tử trả lời rất khéo.
Nàng không nói báo ứng không nhất định là do ông trời gây ra.
"Vậy sao lại không đánh nhà khác ạ?" Giảo Giảo kiên định tin rằng đây là lực lượng thần bí trừng trị kẻ ác.
"Chờ khi chúng ta về thành, chị sẽ bảo anh con dẫn con đi công trường xem một lát, hiện tại các công trình khi xây dựng đều sẽ làm biện pháp chống sét, nhưng có mấy đội thi công chỉ dựa vào kinh nghiệm, lắp cột thu lôi không đúng quy trình, không những không có hiệu quả chống sét, mà còn dẫn sét đến."
Giảo Giảo vừa hiểu vừa không gật đầu, ngẫm một lát liền đưa ra kết luận.
"Nhà lão Dương Lục là lắp cột thu lôi bị sai ạ?"
Tuệ Tử cười không nói.
Vương Thúy Hoa trả lời: "Nhà bọn nó nghèo rớt mồng tơi, cả nhà đều là mù chữ, có nghĩ đến chuyện lắp cột thu lôi gì đâu, nó là bị trời phạt đấy."
"Ừm, còn là bị người có học thức trừng phạt." Vu Kính Đình lúc này tâm tình cũng rất tốt.
Hắn trao đổi ánh mắt với Tuệ Tử, là đi, Tuệ Tử có văn hóa của tôi?
Tuệ Tử nháy mắt mấy cái, chủ ý là của nàng, nhưng việc xác thực lắp đặt lại là do hắn mà ra.
Nếu như không có Vu Kính Đình phối hợp, mình nàng cũng làm không xong.
Hai vợ chồng trao đổi cái nhìn thầm hiểu ý, cuối cùng thống nhất ý kiến.
"Nhà nó đáng bị vậy."
Bên ngoài nhà lão Dương đã vây không ít người, trưởng thôn đang đứng trước căn phòng bị đánh sập, tấm tắc không thôi.
Thấy Vu Kính Đình tới, ông vội vàng chào hỏi hắn.
"Thiết Căn, cậu mau đến xem này!"
Những người trong thôn xung quanh cũng giữ vẻ mặt giống như trưởng thôn.
Chỗ này thật sự có thể làm căn cứ giáo dục về việc ác giả ác báo, mọi người nhìn căn nhà bị sét đánh cho toác ra một lỗ lớn, nhao nhao bày tỏ cảm nghĩ trong lòng.
"Ối, cái sét này đánh trúng thật đấy." Vu Kính Đình huýt sáo một tiếng, thật không uổng công hắn cùng Tuệ Tử nghĩ ra cái kim thu lôi lâu như vậy, dùng tốt thật nha.
Chủ yếu là ông trời nể tình, mấy ngày này thời tiết đặc thù, tạo cơ hội cho hai vợ chồng trẻ phát huy.
Một kích liền trúng, đây không phải là thiên ý thì là gì?
"Mọi người đều cảm thấy nhà bọn nó đáng, Thiết Căn và vợ hắn tốt bụng quá trời."
Mấy người trong thôn đều cảm kích Vu Kính Đình, nếu không có hắn bỏ tiền túi ra giúp mọi người tưới ruộng thì cả cái làng này đều gặp xui xẻo rồi.
"Thím Thiết Căn, cô tính thử xem, chuyện này có điềm báo gì không?" Trưởng thôn hỏi.
Vương Thúy Hoa chờ đợi đúng lúc này, bà làm bộ bói toán một hồi.
"Xong rồi, xong rồi, nhà lão Dương Lục xong thật rồi..."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận