Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 286: Không nghĩ đến làm ta nghe được (length: 7992)

Hiệu trưởng nhìn thấy Tuệ Tử liền giống như nhìn thấy người thân vậy.
Ông ta ba chân bốn cẳng chạy tới, trên mặt còn dính cả nước mũi lẫn nước mắt, trông thảm hại mà vẫn mang theo chút hớn hở.
"Hiệu trưởng, chuyện này là sao?"
"Xưởng trưởng Phàn không ổn rồi! Ô ô, tôi biết làm thế nào đây!"
"Ách..." Tuệ Tử ngập ngừng một chút, "Dù câu này có hơi thất lễ, nhưng tôi vẫn muốn hỏi -- ông với xưởng trưởng Phàn có quan hệ họ hàng thân thích gì à?"
Hiệu trưởng lắc đầu.
Phát hiện những người đang khiêng Phàn Hoa kia nhìn mình, ông ta lại gào lên khóc.
"Xưởng trưởng Phàn ơi~ anh là người tốt như thế mà~"
Vừa quay đầu sang nhìn Tuệ Tử, lập tức biến thành bộ mặt đưa đám như củ cải trắng.
Giữa gào khóc và bộ mặt đưa đám củ cải trắng kia không có chút độ trễ, nhanh như lật mặt.
"Xin lỗi vì tôi nói thẳng, nếu không có quan hệ họ hàng, thì dù ông ấy có mệnh hệ gì thì ông cũng đâu cần phải đau lòng như thế?"
"Ông ấy bị tại trường của chúng ta, cô nói xem nhà họ Phàn có đổ thừa cho tôi không?"
Hiệu trưởng hỏi xong, lại quay sang phía những người kia mà gào lên: "Xưởng trưởng ơi~ anh cố lên! Mạnh mẽ lên!"
Tuệ Tử cạn lời, nàng hiểu rồi.
Phàn Hoa bị tai nạn ở trường học, hiệu trưởng sợ bị vạ lây, chủ yếu là sợ chọc giận nhà họ Phàn mà bị trả thù.
"Xưởng trưởng ơi~~~"
"Đưa vào phòng cấp cứu đi!"
Hiệu trưởng chợt ngừng khóc, vội vàng hỏi Tuệ Tử.
"Trần Nhi, cô nhiều chủ ý nhất, cô mau nghĩ giúp tôi cái biện pháp xem chuyện này phải giải quyết thế nào?"
"Tại sao ông ta lại đến trường chúng ta?" Tuệ Tử hỏi.
"Tôi làm sao mà biết ông ta đến làm gì! Lúc đó tôi đang bàn công chuyện với người yêu của ông ta thì ông ta xông vào -- "
"À, bàn công chuyện." Tuệ Tử tỏ vẻ đã hiểu, nhìn hiệu trưởng với vẻ cảm thông, "Vậy là xong đời ông rồi, ông chờ bị nhà ông ta trả thù đi."
Đi lén phén với người ta, còn làm cho một người bệnh ung thư tức giận đến bất tỉnh, không trả thù ông ta thì trả thù ai?
Hiệu trưởng sốt ruột đến dậm chân.
"Không phải như cô nghĩ đâu, lúc đó chúng tôi chỉ là đứng đắn bàn công việc thôi, tôi có làm gì đâu!"
"Người của công ty thuốc lá, tại sao lại đến lớp học buổi tối bàn công việc?"
Tuệ Tử tung ra câu hỏi mang tính mấu chốt.
Hiệu trưởng nghẹn họng, con nha đầu chết tiệt này, đầu óc sao mà lanh lợi vậy, không dễ lừa tí nào! Thật không đáng yêu chút nào!
"Tóm lại, tóm lại không phải như cô nghĩ." Ông ta chà xát hai tay, không thể nào giải thích rõ được.
"Tôi nghĩ cái gì à?" Tuệ Tử nói xong, bắt chước giọng chậc chậc của bà nàng hai tiếng, mắt thì đảo lên đảo xuống một lượt, lắc đầu.
"Thời buổi xuống dốc, lòng người chẳng còn cổ hủ."
Giết người phải giết tận tim đen, chỉ thế mà thôi.
Hiệu trưởng bị nàng chọc tức đến mất lý trí, không suy nghĩ nói luôn:
"Chúng tôi chỉ nói chuyện cấp trên tặng quà thôi, chứ có cởi quần áo đâu!"
"Má ơi, tôi nghe được cái gì thế này?" Một giọng nói không phải của Tuệ Tử vang lên từ phía sau.
Tuệ Tử ngẩng đầu lên, đối diện với vẻ mặt cười cợt của Vu Kính Đình.
Giờ khắc này, hiệu trưởng hận không thể đào hố chôn mình.
Tên Vu Kính Đình này có phải quỷ không?
Ở đâu có chuyện bát quái là ở đó hắn chui ra được! Âm hồn bất tán!!!
"Sao anh lại đến đây?" Tuệ Tử hỏi.
"Đến bệnh viện làm chút chuyện, tiện đường đón em về nhà -- ai ngờ, lại nghe được một bí mật kinh thiên động địa thế này!" Vu Kính Đình không có ý tốt nhìn hiệu trưởng.
Hiệu trưởng muốn ngất luôn, sợ quá.
"Thật không ngờ, giữa thanh thiên bạch nhật thế này, lại nghe được chuyện mua quan bán chức? Dù sao thì tôi cũng là một đội viên đội khăn quàng đỏ quang vinh, không thể khoanh tay đứng nhìn loại ung nhọt sai trái này hoành hành được!"
Cái vẻ chính khí đầy mình này, suýt nữa làm người ta mù mắt.
"Vu Kính Đình anh tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi còn đội khăn quàng đỏ?"
Hiệu trưởng chỉ hận mình vừa rồi bị ma quỷ ám, bị Tuệ Tử chọc giận mà nói ra sự thật.
"Tôi từng là! Không được à?" Vu Kính Đình hất cằm lên, nắm tay nhỏ của Tuệ Tử nói.
"Bà xã à, hình như cục trưởng Chân bộ giáo dục có quen với em phải không? Hay là để anh đi gặp chị ta phản ánh tình hình?"
"Đừng đừng đừng! Kính Đình đại ca, anh là anh trai ruột của tôi!"
"Công pháp bất vị thân!"
"Nhà tôi còn có vài bình rượu phần tử!"
"Cái gì? Ông định đưa cho tôi năm bình Mao Đài?!"
"Sao ông không đi cướp luôn đi?!?!?! Tôi kiếm đâu ra năm bình Mao Đài cho ông hả???"
"Cái gì? Còn muốn thêm một thùng rượu trắng nữa?"
Hiệu trưởng tức đến run cả môi.
"Bà xã, hình như giờ này cục trưởng Chân đang ở cục thì phải, chúng ta đi thôi -- "
"Giao kèo!" Hiệu trưởng nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ.
Vu Kính Đình vỗ vai ông ta, nhân tiện cởi áo da của ông ta ra.
Hiệu trưởng: ???
"Ông xem ông khách sáo quá làm gì, chúng ta là người một nhà mà. Mao Đài với rượu trắng để tối tôi đến nhà ông lấy."
Vu Kính Đình xách cái áo da lên, đưa lên mũi ngửi ngửi, lại ghét bỏ vứt ra xa.
"Mùi cặn bã."
"Ghét mùi thì trả tôi!" Hiệu trưởng muốn giật lại, bị Vu Kính Đình phẩy tay một cái chặn lại.
"Không sao, để vợ tôi về nhà khử trùng lại là được, tôi không chê ông đâu." Nói xong, đưa tay sửa cổ áo sơ mi cho hiệu trưởng.
"Đều là người một nhà cả mà."
Ai muốn làm người một nhà với cái thứ thất đức này chứ! Hiệu trưởng muốn khóc, sao hôm nay ông xui xẻo vậy chứ.
Tuệ Tử chứng kiến toàn bộ quá trình nàng bị nhà mình con trai giở trò trêu người.
Nhìn hiệu trưởng mà thương cảm, cái chỉ số thông minh này thì sống đến giờ làm sao được?
Nể tình hiệu trưởng bị Vu Kính Đình chơi thảm, Tuệ Tử hạ giọng nói nhỏ với hiệu trưởng điều gì đó.
Hiệu trưởng như trút được gánh nặng.
"Cô nói thật à?"
"Ừm, dù hắn sống hay chết thì hắn cũng không tìm ông trả thù được đâu, vì dù sao nếu mà truyền ra, chuyện ông ngủ với vợ của hắn, mặt mũi ông ta cũng có được sáng sủa gì đâu."
"Tôi không có mà..." Hiệu trưởng muốn khóc.
Hai vợ chồng nhà này là ma quỷ sao?
Vu Kính Đình xách áo da dẫn Tuệ Tử rời đi, đến cửa bệnh viện mới ra sức giũ giũ áo da.
"Anh làm gì vậy?"
"Phủi hết mùi cặn bã trên này."
Tuệ Tử bật cười.
"Sao anh lại muốn cái thứ đồ chơi này làm gì?"
Lấy móng tay khẽ cậy thử, nhưng không ăn thua, da thật đấy.
Xem ra mấy năm nay, hiệu trưởng cũng tham không ít nha.
"Anh trai tôi cũng muốn làm lãnh đạo, tôi nghĩ, lãnh đạo không mặc thế này thì còn gì là phong độ?"
Tuy bộ quần áo này bị hiệu trưởng mặc ra toàn mùi cặn bã, nhưng Vu Kính Đình nói, mang về nhà giặt sạch lại, cũng tạm chấp nhận được.
"Anh làm lãnh đạo cái gì?" Tuệ Tử hỏi.
"Đỗ Trọng tìm anh."
Đỗ Trọng sáng sớm tìm Vu Kính Đình, nói là nhà hắn muốn lập cho hắn một nhà máy, không phải phân xưởng, mà là một xưởng dược độc lập.
Bây giờ đang là thời điểm chiêu binh mãi mã, chỉ cần giấy tờ bên trên phê xuống là hắn có thể đường hoàng làm trưởng xưởng.
Muốn điều Vu Kính Đình đến làm quản lý, Đỗ Trọng nhìn trúng thủ đoạn của Vu Kính Đình, muốn thu phục hắn làm người tâm phúc.
Giá cả đưa ra cũng là thứ Vu Kính Đình không thể nào từ chối được.
Đây vốn dĩ là chuyện tốt trên trời rơi xuống, nhưng Tuệ Tử lại cau mày.
Kiếp trước nàng không nhớ rõ Đỗ Trọng từng mở nhà máy ở đây.
Chẳng lẽ lịch sử đã thay đổi?
Tuệ Tử cảm thấy chuyện này không có khả năng.
Tuy nàng trọng sinh, nhưng là nàng chỉ sửa vận mệnh nhà mình thôi, nhà họ Đỗ với nhà nàng không hề có liên hệ gì, nàng không có bản lĩnh lớn đến mức thay đổi được lịch sử nhà họ Đỗ.
Lịch sử không đổi, vậy thì chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Tuệ Tử cố gắng hồi tưởng tất cả những gì về Đỗ Trọng, chỉ trách kiếp trước nàng quá xem thường Đỗ Trọng nên không hiểu rõ lắm về người này.
Nhưng nàng mơ hồ nhớ ra là Đỗ Trọng từng nói qua, lúc trẻ thiếu chút nữa thì đi vào --- chẳng lẽ là lần này?
"Chuyện này anh đừng vội đồng ý, chúng ta về nhà bàn bạc đã."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận