Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 452: Cuốn vào này bên trong (length: 7895)

Giảo Giảo bĩu môi, đeo cặp sách cúi đầu đá những hòn đá trên đường.
Cả nhà về nhà đã ba ngày, vì phải đi học mà bị giữ lại ở trong thành, Giảo Giảo trong lòng có cả vạn sự không tình nguyện.
Dù Vương Hủy đối nàng vô cùng tốt, nhưng dù sao cũng không phải là nhà mình, ở thật sự là gò bó.
Giảo Giảo thậm chí còn hoài nghi, cha mẹ có phải hay không không cần nàng, ngay cả ca tẩu cũng ném nàng lại.
"Vu Giảo Giảo!"
Có người vỗ vai nàng từ phía sau, Giảo Giảo quay đầu lại, là nữ sinh cùng lớp nàng, tên Mạnh Liên.
"Có chuyện gì?" Giảo Giảo hỏi.
"Cùng bọn mình chơi nhảy dây thun đi?"
Nhảy dây thun là trò chơi mà đám trẻ con cực kỳ yêu thích, có điều dây thun tương đối hiếm, ai mà có được một bộ như vậy tuyệt đối là nhân vật nổi bật.
Giảo Giảo lại có.
Là tiểu công chúa được cả nhà hết mực yêu thương, nàng không chỉ có dây thun chắc chắn nhất, còn có cả bộ đồ da dê màu sắc sặc sỡ nữa cơ.
Giảo Giảo vì nhớ người nhà nên không có tâm trạng chơi, nhưng Mạnh Liên cứ luôn cầu xin nàng, Giảo Giảo nếu không đi thì các bạn không có dây thun mà chơi.
Giảo Giảo cũng hơi động lòng rồi, đang chuẩn bị đi cùng nhau, đột nhiên có người từ phía sau gọi tên nàng lại.
"Vu Giảo Giảo!"
Giảo Giảo quay người, ở ngã tư đường đứng một cậu bé, mặc bộ đồ tiểu xanh lục, đối diện nàng ngượng ngùng gãi đầu.
"Tiểu Bàn! !" Giảo Giảo nhảy cẫng lên.
Đây là bạn học của nàng hồi ở quê, hai người ở trường thường xuyên đánh nhau, sau này Giảo Giảo bị Lý Hữu Tài trói vào núi, cũng là Tiểu Bàn phối hợp vợ chồng Vu Kính Đình cứu nàng.
Sau này Giảo Giảo cùng nhà vào thành, hai người còn thường xuyên thư từ qua lại, đã gần một năm không gặp, Tiểu Bàn lớn hơn một chút trông cũng không mập như vậy, Giảo Giảo vừa liếc đã nhận ra.
"Sao ngươi lại tới đây!" Giảo Giảo vui vẻ chạy tới.
"Thiết Căn ca mang ta qua." Tiểu Bàn thấy Giảo Giảo chạy về phía hắn, mặt có chút ửng hồng.
Giảo Giảo thay đổi rồi.
Năm nay Giảo Giảo cao lớn hơn, trên mặt tự tin và điềm tĩnh hơn hẳn lúc trước ở thôn quê, Giảo Giảo thấy Tiểu Bàn xong liền ôm chầm lấy cậu, mặt Tiểu Bàn càng đỏ hơn một chút.
"A, anh trai ta về rồi sao?" Giảo Giảo ngó về phía sau.
Vu Kính Đình và Vu Thủy Sinh đứng sóng đôi, vẻ mặt trên mặt không khác gì nhau.
Ánh mắt của một người không thể giấu được mà.
"Tiểu bằng hữu gặp mặt chào hỏi là được rồi, không cần nhiệt tình như vậy." Vu Thủy Sinh kéo con gái ra, chợt cảm thấy tên mập mạp bị con gái để ý nhiệt tình này không được thuận mắt cho lắm.
Trên đường trở về, Vu Thủy Sinh còn cảm thấy đứa trẻ này thật thú vị, thật lòng mà nói cũng rất hiểu chuyện.
Ấn tượng tốt này khi thấy con gái ôm lấy cậu ta đều sụp đổ.
Huống chi Giảo Giảo thấy tên mập mạp này thì cha ruột và anh trai ruột cũng không thèm nhìn, rõ ràng hai người sống sờ sờ ngay trước mắt, con gái cũng không để ý!
"Cha! Anh!" Giảo Giảo thấy người nhà trở về thì cả người như bừng sáng, trực tiếp quấn lấy cha.
Cơn ghen trong lòng Vu Thủy Sinh lúc này mới vơi đi rất nhiều.
"Mẹ ta và chị dâu đâu?"
"Ở nhà làm đồ ngon cho con đó, cả quãng đường tai mẹ cứ nóng hầm hập, con ở nhà chửi cha mẹ không ít đúng không?" Vu Kính Đình xoa đầu muội muội.
Giảo Giảo lè lưỡi, thấy người nhà về, nàng chẳng còn oán hận gì nữa.
"Vu Giảo Giảo, cậu còn chơi không?" Mạnh Liên nãy giờ chờ cứ giục.
"Tớ không đi, dây thun cho cậu mượn, đến mai nhớ trả tớ nha." Giảo Giảo lấy dây thun từ trong túi xách ra đưa cho Mạnh Liên, rồi cùng người nhà vui vẻ nhảy chân sáo đi.
Lần này Tiểu Bàn đến mang theo một tin tức tốt cho Giảo Giảo, đó là nhà bọn họ chuyển đến trong thành rồi.
Mẹ Tiểu Bàn khi làm việc đồng áng bị ngã từ trên xe ngựa xuống, bị gãy xương bánh chè.
Cả nhà phải vay nợ để phẫu thuật, trong nhà thiếu nhân lực, lại thêm đúng vào lúc hạn hán khiến lương thực mất mùa, cuộc sống trở nên quá khó khăn.
Vương Thúy Hoa thấy họ quá khó khăn, liền cùng con trai đề nghị, xin cho cha Tiểu Bàn làm ở nhà máy bia.
Việc nhà người khác Vu Kính Đình rất ít khi nhúng tay, nhưng chuyện nhà Tiểu Bàn thì vẫn phải quan tâm, khi trước Tiểu Bàn vì cứu muội của hắn, cũng đã liều mình, nhà họ Vu có ân tất báo.
Tuệ Tử cũng đề nghị, nói Vu Kính Đình lần này trở về nắm quyền, bên cạnh không có người tâm phúc cũng không được, cha Tiểu Bàn làm việc thì không lười lại không cứng nhắc, là người có thể dùng được.
Nhà Tiểu Bàn nhờ họa được phúc, được Vu Kính Đình sắp xếp vào thành.
Vừa hay có nhà ở bỏ trống, liền cho họ ở tạm, Tuệ Tử nhờ quan hệ, sắp xếp cho Tiểu Bàn vào học cùng trường với Giảo Giảo.
Mọi việc đều trơn tru nhờ một chút tình cảm, cũng coi như thay đổi vận mệnh một nhà Tiểu Bàn, đồng thời cũng cho Vu Kính Đình thu được một thủ hạ trung thành.
Giảo Giảo cùng phụ huynh về nhà, niềm vui trùng phùng cùng người nhà khiến nàng nhanh chóng quên bẵng chuyện dây thun.
Ngày hôm sau, Giảo Giảo và Tiểu Bàn cùng nhau đến trường.
Tuệ Tử cố ý nhờ quan hệ đưa hai đứa nhỏ vào cùng một lớp, ngoài để chúng chiếu cố lẫn nhau, cũng là tiện để bọn chúng cùng nhau đi học.
Vu Thủy Sinh nhìn con gái và Tiểu Bàn đi cùng nhau, như vô ý hỏi Tuệ Tử:
"Sao cứ phải cho tên mập này với Giảo Giảo học cùng lớp?"
Làm cha, luôn thấy những tên tiểu tử lân la gần con gái mình không vừa mắt.
"Hai đứa trẻ cùng nhau đi học về có thể chăm sóc nhau, cũng an toàn hơn."
Lúc này đa số các trẻ con đều tự đi học về, mùa đông tuyết rơi nhiều, đường đi rất khó khăn nên thường phải ra cửa rất sớm, năm giờ sáng đã phải rời nhà đi rồi.
Trời tối om, Tuệ Tử không yên tâm, đều là do Vu Kính Đình đưa muội muội đi, nhưng gần đây con bé có chút nổi loạn tâm lý, cứ cảm thấy các bạn khác đều tự đi, mình lại được người nhà đưa có chút mất mặt.
Hiện tại có Tiểu Bàn cùng đi, ít nhiều gì cũng có thể chăm sóc nhau.
Vu Thủy Sinh nghĩ cũng có lý, liền không nói gì nữa.
Đợi đến tối, Giảo Giảo trở về, Vương Thúy Hoa kiểm tra túi sách cho con gái, phát hiện mất dây thun.
"Dây thun của con đâu?"
"Mạnh Liên mượn rồi, hôm nay bạn ấy không đi học."
Vương Thúy Hoa dặn con gái ngày mai đi học nhớ thu dây thun lại, kết quả đến tối, lại nhận được một tin kinh người.
"Tô Triết bị người ta bắt đi." Vu Kính Đình tan làm về nhà, câu đầu tiên nói với Tuệ Tử đang nấu cơm.
"Cái gì? Bắt đi đâu?" Tuệ Tử chưa kịp phản ứng.
Thấy vẻ mặt Vu Kính Đình cực kỳ nghiêm túc, biết chuyện này không nhỏ, vội dừng việc thái thịt, tập trung nghe hắn nói.
"Nói hắn để ý mấy cô bé, làm chuyện dâm loạn."
"? ? ?" Tuệ Tử cảm giác như đang nghe thiên thư.
Tô Triết, cái tên cuồng nghiên cứu khoa học, đừng nói là để ý tới mấy cô bé, ngay cả bảo hắn ra ngoài dạy học thôi cũng đã mất một đống công sức rồi.
Trong mắt hắn tất cả loài người đều chỉ là sinh vật cacbon — trừ hai củ cải nhà Tuệ Tử.
"Cha nuôi!" Tự nhiên nghe được tên Tô Triết, mơ hồ hô hào.
Ba ba cũng dừng tay nặn đồ chơi, quay đầu nhìn qua.
"Cụ thể là chuyện gì? Ta tìm Liêu Dũng hỏi thăm xem sao, nhất định là bắt nhầm." Tuệ Tử thế nào cũng không tin, một đại lão khoa học trong tương lai lại có thể làm loại chuyện táng tận lương tâm này.
Vu Kính Đình cũng có cùng ý nghĩ.
Hôm nay hắn vốn định tìm Tô Triết nghiên cứu công thức mới, đến nhà họ Tô mới biết, Tô Triết bị người ta bắt đi.
Hai vợ chồng đang định đi đến đồn cảnh sát hỏi rõ ràng sự tình ra sao, thì Liêu Dũng dẫn người đến.
"Vu Giảo Giảo đâu?"
Liêu Dũng hỏi.
Tuệ Tử vừa nghe tên con gái nhỏ thì tim hơi hẫng một nhịp.
"Sao thế?"
Liêu Dũng lấy ra một chiếc túi trong suốt, bên trong chứa một bộ dây thun.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận