Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 858: Trong lòng có để liền là tiểu hồ ly (length: 8221)

Vương Thúy Hoa biết con dâu có chỗ nào kỳ quái, chính là vị giác!
Từ khi Thiết Căn cùng Cẩm Nam đi rồi, con dâu nàng liền như bị mất vị giác vậy.
Cả nhà đều thấy nước ép bưởi quá khó uống, nàng một mình ừng ực ừng ực uống hết nửa ấm.
Nửa đêm hôm qua, Vương Thúy Hoa nghe tiếng động trong bếp, còn tưởng là chuột.
Đi qua xem, con dâu ngồi ở ngưỡng cửa, mặt không cảm xúc nhai mướp đắng sống.
Vương Thúy Hoa nhìn mà ngây người.
Kia là mướp đắng, đâu phải dưa chuột.
Tuệ Tử uống hết veo nước ép, đứng lên đi về phía nhà bếp, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Trong nhà có phải có trà khổ đinh không? Ta đi pha chút."
Vất vả lắm mới tiêu diệt được chỗ nước ép khó uống, nghe lão mụ nói "trà khổ đinh" xong, rốt cuộc thì Ba Ba cũng tan nát cõi lòng.
Nhào đến ôm nãi nãi, giống như phải chịu kinh hãi lắm vậy.
Mấy thứ đó toàn là người trong nhà bị nóng trong người mới uống, Ba Ba ngày trước thèm thuồng uống trộm một ngụm.
Để lại một cái bóng tâm lý nghiêm trọng, giờ nghe tới trà khổ đinh đã thấy run bần bật.
"Ta tự uống, trẻ con dưới mười tuổi không nên uống trà khổ đinh, nếu con muốn uống, mẹ pha cho ly nước ép nhé?"
Ba Ba lắc đầu như đánh trống, Lạc Lạc thì dứt khoát nằm luôn ra bãi cát chết giả.
"Đứa nhỏ này bị kích thích gì thế, mất vị giác luôn rồi?" Vương Thúy Hoa tự nói.
"Pha cho ta một ly nữa." Tứ gia mở miệng, "Pha đặc chút."
Vương Thúy Hoa há hốc mồm, cái gì thế này, cả hai người đều làm sao vậy?
Đối với tứ gia và Tuệ Tử mà nói, không có tin tức gì của Vu Kính Đình thì một ngày như một năm, nóng lòng bực bội, lại không thể hiện ra ngoài.
Cho nên liền phải ăn thêm đồ cay đắng cho hạ hỏa thôi.
Tuệ Tử rất nhanh pha xong hai ly trà khổ đinh đậm đặc, cùng công công sóng vai ngồi, hai người nhìn nhau không nói lời nào.
Điện thoại reo, Tuệ Tử nhảy dựng lên.
Quả nhiên là Vu Kính Đình gọi báo bình an, trong điện thoại hắn không nói quá chi tiết, chỉ bảo tất cả đều trong tầm khống chế, hắn với Cẩm Nam đã dò được chỗ ở của Hồ thái gia, ba ngày tới không thể gọi điện, nhưng cơ bản không gặp nguy hiểm.
Đầu dây bên kia Cẩm Nam đang giục giã, hình như có chuyện, Vu Kính Đình không thể nói thêm, trực tiếp cúp máy.
Tuệ Tử yên tâm.
Vui vẻ chia sẻ tin tức tốt với công công, tứ gia vui vẻ ra mặt, cầm ly trà khổ đinh uống dở ừng ực hai ngụm, che giấu sự vui mừng trong lòng.
"Khẹc, sao đắng thế này?"
Khi chưa có tin tức của nhi tử, uống cái này chẳng có vị gì, ăn cái gì cũng như nhai sáp nến.
Giờ biết con trai và lão cha đều không sao, mất vị giác lại một lần nữa chiếm ưu thế.
Tuy Tuệ Tử không biết ở bên kia Vu Kính Đình gặp phải chuyện gì, nhưng có thể khẳng định lời hắn nói "ba ngày sẽ về" nghĩa là trong lòng đã có kế hoạch, hắn không nói dối Tuệ Tử.
Điều này chứng minh phương án Tuệ Tử cho hắn không có vấn đề, mọi thứ đều thuận lợi.
Có được sự vững tin này, Tuệ Tử như được tiếp thêm sinh lực, qua ngày đi học ở trường tổ chức họp nhóm rất có tinh thần, chọn một chiếc váy dài màu vàng nhạt, tóc bện thành đuôi sam, trông rất hoạt bát.
Vốn dĩ đã có nhan sắc, trang điểm thêm chút nữa là có thể thu hút vô số ánh nhìn, ngay cả đạo sư cũng nhìn nàng thêm mấy lần.
"Sư muội hôm nay xinh quá, làm phụ nữ thì tốt thật, ngày nào cũng trang điểm xinh đẹp, chả cần làm gì cũng có người nuôi, khác hẳn tụi anh, ngày nào cũng râu ria xồm xoàm, hôm qua làm số liệu thức cả đêm không ngủ, mắt thâm quầng rồi, đúng là ghen tị với sư muội."
Sư huynh cùng nhóm cố ý nói.
Nghe như khen Tuệ Tử xinh đẹp, thực ra là đang bóng gió mỉa mai.
Mỉa mai Tuệ Tử không làm việc chính đáng, chỉ chú ý đến việc trang điểm.
Những lời này nếu lén nói, Tuệ Tử coi như hắn xả hơi, không để trong lòng.
Nhưng đạo sư còn ở đây, hắn nói vậy rõ ràng là cố ý bôi thuốc đau mắt cho người khác.
Thỉnh thoảng sẽ có kiểu người, trước mặt ông chủ thì ra sức biểu hiện, sau lưng lại lười biếng làm biếng, đồng thời rất giỏi âm dương quái khí, chờ có cơ hội liền tranh thủ nói xấu người khác trước mặt ông chủ.
Hôm nay Tuệ Tử đang vui vẻ, liền thuận miệng trả lời:
"Ừm, sư huynh đúng là nên cố gắng hơn, thức đêm mắt thâm quầng, luận văn làm thì rối tinh rối mù, cứ tiếp tục thế này, cưới vợ còn khó."
Đối phương cười nói, Tuệ Tử cũng cười đáp lại, dùng giọng điệu đùa cợt để đáp trả âm dương quái khí, đối phương không thể trở mặt ngay trước mặt đạo sư, nghẹn họng không nói nên lời, chỉ có thể giữ nụ cười gượng gạo, ra sức dùng ánh mắt gườm Tuệ Tử.
Tuệ Tử cúi đầu thu xếp tài liệu, muốn trừng thì cứ trừng thôi, nàng không xem, lòng không gợn sóng, coi như hắn không tồn tại ~ "Hàm Tuệ hôm nay quả thực rất có tinh thần." Đạo sư nhìn thấy hai học sinh ngươi qua ta lại, trong đáy mắt thoáng chút ý cười.
"Thưa thầy hôm nay sắc mặt thầy cũng rất tốt ạ."
"Ừ, bài thuốc lần trước em tìm cho thầy, thực sự rất tốt, uống vào chất lượng giấc ngủ cải thiện hơn hẳn."
Một sư tỷ khác cũng tham gia vào chủ đề, ngầm trả lời câu nói "phụ nữ không cần làm gì cũng có người nuôi" của sư huynh kia.
Hai sư huynh thấy đạo sư và Tuệ Tử nói chuyện phiếm về việc nhà, mặt mũi đều có chút mất tự nhiên, không làm khó được Tuệ Tử, ngược lại còn tự làm mình khó xử.
Buổi họp nhóm chính thức bắt đầu, hai sư huynh liếc nhìn nhau, trao đổi ánh mắt ngầm, mắt lộ vẻ đắc ý.
Hôm qua bọn họ thừa lúc Tuệ Tử không có ở đó, đã xem qua số liệu của Tuệ Tử, còn đi trước một bước giao cho đạo sư.
Đề tài nghiên cứu của mấy người có sự trùng lặp, bọn họ dùng trước số liệu của Trần Hàm Tuệ, đồng thời cho đạo sư xem trước, như vậy đợi Tuệ Tử nộp, cũng coi như cô "tham khảo" công sức của sư huynh.
Chuyện này vốn không nói rõ được, Trần Hàm Tuệ không có chứng cứ nào chứng minh đó là kết quả nghiên cứu của cô.
Chỉ có thể chịu thiệt câm.
Nếu Trần Hàm Tuệ nuốt không trôi cục tức này mà làm ầm lên, hình tượng của cô trong lòng đạo sư sẽ tụt dốc không phanh, đó chính là mục đích hai sư huynh muốn đạt được.
Rõ ràng họ mới là những nghiên cứu sinh đời đầu, con cưng của trời, nhận được sự sùng bái của mọi người.
Vậy mà từ khi Trần Hàm Tuệ đến, mọi chuyện đều thay đổi.
Đạo sư đặc biệt coi trọng cô, còn thường xuyên gọi riêng cô đến thảo luận đề tài, đãi ngộ này không một ai trong đám bạn bè có được.
Họ đã sớm ấp ủ một cơ hội để chỉnh Trần Hàm Tuệ một lần.
Hôm qua Trần Hàm Tuệ không mang sổ ghi chép và cặp tài liệu đi, tạo cơ hội cho họ ra tay, hai sư huynh chỉ chờ hôm nay để xem cô ta chê cười.
Sau khi kết thúc buổi họp nhóm, đạo sư lấy ra hai bản báo cáo, lần lượt đưa cho hai sư huynh.
"Về làm lại."
"Vì sao?" Hai sư huynh đồng loạt trợn tròn mắt.
Đạo sư nhìn Tuệ Tử.
Tuệ Tử đang bình tĩnh vặn nắp ly giữ nhiệt, hôm nay không uống trà khổ đinh, pha kỷ tử cúc hoa thôi.
"Đạo văn quá lộ liễu——tham khảo số liệu gốc của Trần Hàm Tuệ, đây là lần đầu, cũng là lần cuối, nếu còn để ta phát hiện ra các người làm mấy trò mèo không ra gì thế này, trực tiếp nghỉ học."
Đạo sư nghiêm khắc răn dạy rồi bỏ đi, ấn tượng của hai học sinh này trong lòng cô đã xuống mức thấp nhất.
Hai sư huynh vẻ mặt mờ mịt.
Tuệ Tử uống nửa ly trà dưỡng sinh, từ tốn đặt ly xuống, dùng giọng đặc biệt vô tội nói:
"Hai vị sư huynh chẳng lẽ đã xem qua sổ ghi chép của em à? Ở trên kia ghi toàn số liệu gốc thôi mà, thầy đã trả lại cho em tuần trước rồi."
"Cô cố ý?!" Sư huynh mắt như muốn tóe lửa.
Đâu phải là thỏ trắng, đây rõ ràng là hồ ly già!
"Em cũng không phải thần tiên, em đâu biết ai sẽ động vào đồ của em chứ? Hay lần sau em đánh dấu xem sao, cái nào là bản sửa, cái nào là bản gốc, tiện cho hai người đạo văn nhé?"
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận