Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 632: Nàng tại xem chúng ta (length: 7535)

"Các ngươi về hơi trễ." Phàn Hoàng nói.
"Này, trên đường gặp phải một con yêu quái Hắc Sơn, nó muốn ép khô tinh huyết của vợ ta, hút dương khí của ta ——"
"Khục!" Phàn Hoàng không nhịn được, mặt đầy xấu hổ.
Tuệ Tử cũng là khóe mắt giật giật.
"Hút dương khí không phải dùng như vậy, ngươi đừng có mà tùy tiện dùng bừa!"
Vu Thủy Sinh trở về, mặt không biến sắc, chỉ có cánh tay hơi hơi đỏ, đoán chừng là bị vặn mạnh.
"Ôm!" Lạc Lạc vui vẻ đưa tay cho ông nội, Vu Thủy Sinh ôm cô bé lên nhéo cái mũi nhỏ.
"Không được tùy tiện nói linh tinh biết không?"
Hai đứa nhóc này, suýt chút nữa làm Hoa Nhi vặn cánh tay của hắn xuống, nhưng biết làm sao được, trẻ con đáng yêu quá, vẫn làm hắn thích muốn chết.
Cơm gần ăn xong thì Trần Lệ Quân đến.
"Thiết Căn, lấy cho mẹ vợ thêm cái bát." Vương Thúy Hoa gọi.
Trần Lệ Quân xua tay, cô đã ăn xong ở đơn vị rồi, giải quyết xong việc mới về.
"Ngươi chọc giận bà nội nhà ngươi hả?" Trần Lệ Quân hỏi Phàn Hoàng.
"Hả?" Phàn Hoàng giả ngơ.
"Ngoài cổng nhà ngươi ầm ĩ cả lên đó, ta tò mò, ngươi làm gì mà bà ấy tức giận đến mức tóc tai bù xù như bị bom nổ vậy."
Trần Lệ Quân vốn định tìm Phàn Hoàng, thấy Phàn mẫu dẫn người chặn ở cửa mắng, bèn lẳng lặng rẽ vào nhà họ Vu.
Trong ấn tượng của Trần Lệ Quân, Phàn mẫu là người điển hình "Đầu có thể rụng tóc không thể rối", trong nhà có người chuyên làm tóc cho bà.
Một cọng tóc cũng không được phép rơi ra, nhất định phải làm thật ngay ngắn, quần áo không một nếp nhăn.
Bà ấy giờ như một bà điên tóc tai bù xù mắng chửi, phá vỡ hình tượng trong tưởng tượng của Trần Lệ Quân.
"Ta luôn ở trong nhà mà." Phàn Hoàng mặt không đổi sắc.
"Chắc là gió lớn thổi thôi." Vu Kính Đình thuận miệng nói, Tuệ Tử cũng gật đầu, hai vợ chồng có ăn ý không nhắc đến việc Vu Kính Đình đã gây ra.
Phàn Hoàng cũng giả vờ không biết, giả câm giả điếc làm người vô can.
"Kính Đình, không phải con đi chọc bà nội nhà người ta đấy chứ?" Trần Lệ Quân cảm thấy con rể rất đáng nghi.
"Không phải con, con không có, đừng nói bậy —— đúng không, vợ?"
"Ách, cái kia, hai chúng ta ăn cũng gần xong rồi, dắt bọn trẻ đi dạo nhé." Tuệ Tử kéo Vu Kính Đình chạy trốn, còn không quên mang theo cả hai đứa nhóc.
Tản bộ đến trước cửa nhà Phàn Hoàng, yêu quái Hắc Sơn tóc xù không còn ở đó, chỉ còn Phàn Lỵ Lỵ ngồi trên tảng đá, hai chân đung đưa.
Thấy Vu Kính Đình, hai mắt cô ta sáng lên, chạy nhanh đến chỗ Vu Kính Đình.
Bình thường Tiểu Lạc Lạc hay cười hì hì, thấy Phàn Lỵ Lỵ nhào tới, lại oà khóc.
Tuệ Tử rất ít khi thấy con gái khóc như vậy.
Ngay cả Vu Kính Đình ôm Ba Ba cũng nhăn nhó mặt mày, trông như sắp khóc theo.
"Anh có thấy đại bá ta không?" Phàn Lỵ Lỵ hỏi Vu Kính Đình, mặt tươi cười làm Tuệ Tử vô cùng khó chịu.
Tuệ Tử không phải ghen, cô đơn giản cảm thấy Phàn Lỵ Lỵ cười quá kỳ lạ.
Vu Kính Đình vừa đánh cha cô ta, lại mới chọc giận bà nội cô ta, người bình thường sẽ đối đầu với Vu Kính Đình, nhìn thấy ghét cay ghét đắng.
Nhưng cô này lại vẫn có thể cười, còn cười đặc biệt tươi, không giống là giả vờ.
"Đại bá cô hỏi ta làm gì? Tránh xa ta ra chút, tôi không quen cô."
Vu Kính Đình bị con gái con trai khóc đến đau đầu, chỉ nghĩ là Phàn Lỵ Lỵ ăn mặc như quỷ áo đỏ làm bọn trẻ sợ, bế bọn trẻ định đi.
"Đây là con của anh hả? Tôi rất biết trông trẻ, tôi là cô giáo mầm non, để tôi bế giúp anh nhé?" Phàn Lỵ Lỵ dai như đỉa bám theo.
Cô ta không để ý đến sự cự tuyệt của Vu Kính Đình, cũng không nhìn thấy Tuệ Tử đứng bên cạnh Vu Kính Đình, cứ toàn tâm toàn ý với Vu Kính Đình.
"Má nó ——" Vu Kính Đình muốn chửi người, chửi xong còn muốn đánh cái loại này.
Tuệ Tử không muốn hắn đánh người trước mặt bọn trẻ, bước lên nói với Phàn Lỵ Lỵ:
"Phàn tiểu thư, cô tự trọng một chút, đừng có bám theo người đàn ông có gia đình, mất hết thể diện của cha mẹ cô."
Ánh mắt của Phàn Lỵ Lỵ rời khỏi người Vu Kính Đình, khi nhìn Tuệ Tử, mắt cô ta sắc lạnh, như một con rắn băng giá không cảm xúc, âm u lạnh lẽo.
Tuệ Tử rất ít khi nhìn thấy ánh mắt như vậy, trong lòng căng thẳng.
"Con hoang như mày, còn không xứng nói chuyện với tao." Phàn Lỵ Lỵ lạnh lùng nhìn Tuệ Tử, Lạc Lạc trong lòng Tuệ Tử khóc càng to.
"Đi con mẹ mày!" Vu Kính Đình cảm nhận được vợ mình hiếm khi căng thẳng, một chân đạp qua, Phàn Lỵ Lỵ ngã ngửa xuống đất, hai mắt mờ mịt nhìn hắn.
"Sau này thấy chúng ta thì tự giác cách xa ba mét, vượt qua khoảng cách đó tao sẽ đá mày!" Vu Kính Đình dẫn vợ và con rời đi, còn không quên nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
Hai vợ chồng đi rất xa, Tuệ Tử vô thức quay đầu, Phàn Lỵ Lỵ vẫn ngồi ở chỗ vừa rồi, tay lại vươn về hướng Vu Kính Đình vừa nhổ nước bọt, quái dị mà buồn nôn, Tuệ Tử rùng mình.
"Sao vậy?" Vu Kính Đình hỏi.
Hai người về đến sân nhà mình, cặp song sinh khóc om sòm đã im lặng trở lại, nép trong lòng bố mẹ, ủ rũ ba ba, không còn chút sức sống.
"Anh có thấy, Phàn Lỵ Lỵ khá kỳ quái không? Em không nói được cảm giác gì, chỉ là rất âm u." Tuệ Tử nghĩ đến Phàn Lỵ Lỵ, liền cảm thấy da đầu lạnh toát.
"Người đầu óc không tốt đều thế mà, không phải đều nói chỉ số thông minh của cô ta có vấn đề à?" Vu Kính Đình ngược lại không có phản ứng mãnh liệt như Tuệ Tử, hắn chỉ thấy cô ta đáng ghét, nhìn thấy là muốn đá.
"Cứ cảm thấy cô ta cực đoan, không kể là có vấn đề về trí lực hay không, người có tính cách này mà làm cô giáo mầm non thì đáng sợ thật."
Cây Cải Đỏ vẫn chưa đến tuổi đi học mẫu giáo, Tuệ Tử chắc chắn sẽ không để con cho loại cô giáo này trông, hãi hùng.
Tuệ Tử ngẩng đầu lên, một vệt đỏ từ xa đứng, phía sau là một mảng tà dương như máu, trông thật đáng sợ.
Tuệ Tử nắm lấy tay Vu Kính Đình.
"Cô ta đang nhìn chúng ta..."
"Sao dạo này gan em nhỏ vậy? Chờ chút, anh ra đánh cô ta một trận." Vu Kính Đình đặt con trai xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc hắn đi ra thì Phàn Lỵ Lỵ đã không còn ở đó, không biết đi đâu rồi.
Vu Kính Đình nhìn quanh, không thấy cô ta đâu, hắn quyết định chờ Tuệ Tử không chú ý thì bịt bao tải đánh Phàn Lỵ Lỵ một trận, ai bảo cô ta đáng ghét như vậy.
Tuệ Tử tim đập thình thịch, cứ như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
"Mặt mày khó coi thế, làm sao vậy?" Phàn Hoàng đi ra, thấy Tuệ Tử ngơ ngác ngồi trong sân, hai mắt thất thần, liền kéo ghế ngồi bên cạnh lo lắng hỏi.
"Ba, Phàn Lỵ Lỵ có phải là tinh thần có vấn đề không ạ?" Tuệ Tử hỏi.
"Cũng không hẳn, chỉ là tính cách cổ quái chút thôi. Lúc Lưu Thiến mang thai cô ta, Phàn Huy thì ở bên ngoài ong bướm, Lưu Thiến uống không ít thuốc tự tử, người thì cứu được nhưng sinh ra con bé không được thông minh."
Đến gần ba tuổi mới biết nói, đi học thì chưa lần nào đạt thành tích.
"Nhất định phải để cô ta làm ở trường mầm non sao? Con cứ cảm thấy không ổn." Tuệ Tử nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của Phàn Lỵ Lỵ, trong lòng vẫn cứ hoảng.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận