Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 314: Đại ban ngày ra sự tình (length: 8078)

"Mẹ ta nói, chú Sáu cùng cha ta cùng nhau lớn lên, cũng là chú ấy đổi quần áo đưa cho cái xác giả kia!"
Lúc Vương Thúy Hoa nói, Tuệ Tử đã cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nhìn đến Vu Kính Đình cũng bắt đầu nhớ lại.
Nếu là người quen, cho dù là xác chết trương phềnh, cũng sẽ dựa vào một vài đặc điểm trên người để nhận ra thân phận.
"Ý của ngươi là, Dương lão Sáu đã sớm biết đó không phải là cha ta?" Vu Kính Đình nheo mắt, nếu đúng là như vậy, thì người nhà thật quá thiếu đạo đức.
"Ta cảm thấy là như thế, bớt cho dù có trương phềnh thì cũng sẽ còn, chú ấy không có lý gì nhận không ra."
Mẹ chồng kể, sau khi cha chồng mất, thím Sáu ngày nào cũng đến nhà an ủi bà, giờ nghĩ lại, có lẽ không phải là an ủi, mà chỉ là xem Vương Thúy Hoa có phát hiện ra điều gì không.
"Bọn họ tại sao muốn làm như vậy?" Vu Kính Đình hỏi.
"Ta cũng không muốn nghĩ xấu về người khác như thế, nhưng ta cảm thấy, có thể là do ghen ghét?"
Trong thôn là một xã hội thu nhỏ hoàn chỉnh.
Vòng xã giao cực kỳ chật hẹp, cúi đầu ngẩng đầu đều gặp mặt, loại hoàn cảnh này lại càng dễ thúc đẩy tâm lý đố kị cực đoan phát triển.
Nhà khác còn đang bữa đói bữa no, lão Vu gia đã nhờ vào năng lực săn bắn ưu tú của Vu Thủy Sinh mà ăn được gà rừng thỏ rừng, sự so sánh rõ rệt như thế rất dễ dàng thúc đẩy mặt tối nhất trong nhân tính phát triển.
Đương nhiên, tình huống này cũng không giới hạn trong thôn, ngay cả trong các mối quan hệ thân thích ở thành phố cũng vậy.
Nơi nào có người, nơi đó không thể thiếu những thứ đó.
"Rất nhiều người đều có loại tâm lý này, bạn có thể sống tốt, nhưng không được tốt hơn tôi, tôi thậm chí có thể nghĩ theo hướng còn đen tối hơn nữa--"
"Thím Sáu tới nhà ta, thật sự là để an ủi mẹ ta?"
Theo góc độ của Tuệ Tử mà nghĩ, nàng lại thấy, đây là đến xem trò vui.
Đối với những người có tâm lý u ám như vậy, còn có gì sung sướng hơn việc nhìn thấy những người từng có cuộc sống tốt hơn mình rất nhiều gặp bất hạnh?
"Nếu thật xem nhà ta là bạn bè, sao từ lúc ta gả về lâu như vậy không thấy nàng tới?"
Trên thực tế, cuộc sống của lão Vu gia có chút khởi sắc thì thím Sáu liền không tới.
Lần này là thấy Vu Kính Đình và Tuệ Tử trụ lại được ở thành phố, mới chạy đến đòi tình cảm, kết giao.
"Oxy hóa canxi." Vu Kính Đình chửi một câu.
Đây là cách khá xa, chứ nếu còn ở trong thôn, hắn nói không chừng có thể biến nhà thím Sáu từ giả cháy thành thật cháy.
"Quay lại anh làm ở công trường thì để ý đến hắn một chút, nếu hắn muốn giở trò mèo gì thì kêu đốc công kịp thời báo cho chúng ta."
Lúc này Tuệ Tử cảm thấy, mình đã nghĩ nhân tính quá đen tối rồi.
Không ngờ, sự thật còn đen tối hơn những gì Tuệ Tử nghĩ, chuyện này còn dài để nói.
Dương Vi chỉ ở công trường được một ngày là bỏ chạy.
Đốc công nói với Vu Kính Đình, nếu không phải Đình ca đã sớm dặn dò để ý một chút, thằng nhãi này nửa đêm đã có thể trộm hết thép cốt của công trường đi rồi.
Bị bắt tại trận mà còn cãi chày cãi cối, nói Vu Kính Đình sai hắn làm, nói là đốc công thiếu tiền của Vu Kính Đình.
Thật là thiệt cho đốc công hiểu rõ con người của Vu Kính Đình, nếu không thật đã bị hắn kích động gây ly gián rồi.
Nể mặt Vu Kính Đình mà không có bắt người giao cho công an, mà còn thanh toán tiền công ngày đó cho hắn.
Dương Vi thì không có chút biết ơn nào.
Về đến trong thôn, gặp ai cũng nói Vu Kính Đình có tiền coi thường người khác.
Không những thế, hắn còn tung tin đồn nhảm khắp nơi về nhà Vu Kính Đình, nói Vu Kính Đình ở thành phố làm kẻ lừa đảo, giờ cả nhà đã giàu nứt đố đổ vách.
Không chỉ có máy kéo mà còn có tivi, tiền mặt trong nhà đều dùng tủ đựng.
Nói mà như thật.
Nếu không phải thôn trưởng có mối quan hệ tốt với hai vợ chồng Tuệ Tử, chỉ bằng những điều hắn lẩm bẩm kia, có khi đã phải điều tra nhà lão Vu rồi.
Vương Thúy Hoa biết chuyện thì tức đến phát điên, nhất định phải bắt Vu Kính Đình đưa bà về thôn, muốn đối chất trực tiếp với thím Sáu.
Vương Thúy Hoa chỉ là muốn về hỏi nhà Dương Sáu tại sao lại lấy oán báo ân, nhưng Vu Kính Đình lại có mục đích riêng khi về.
Tuệ Tử đã sớm thông qua bớt phân tích ra Dương Sáu biết chuyện mà không báo, nàng muốn nhân lúc Vu Kính Đình về lần này, lôi Dương Sáu đến một nơi vắng vẻ tra hỏi một trận.
Nếu không phải Tuệ Tử hiện tại đang mang thai tháng lớn đi lại không tiện, nàng cũng muốn về cùng.
Nàng hiện giờ đã bảy tháng, quả thực là không tiện, đành ở nhà trông con.
Lần này Vu Kính Đình về không chỉ là muốn dẫn mẹ cãi nhau cho hả giận, mà còn muốn dùng máy kéo kéo máy bơm nước giúp bà con tưới tiêu.
Đúng như dự đoán của Tuệ Tử, năm nay ở miền Bắc mưa rất ít.
Lúc này máy kéo liền phát huy tác dụng.
Cả nhà Tuệ Tử đã bàn bạc xong, thời gian thiên tai thì không nên thu phí, nhà họ tự chi tiền dầu diesel, xem như làm công nghĩa vụ cho bà con.
Nhưng Tuệ Tử lại thêm vào một bước nữa, dặn Vu Kính Đình trước hết phải nói rõ chuyện này với thôn trưởng.
Giúp đỡ bà con là có thật, nhưng giúp cái cấp bách chứ không cứu được cái nghèo, trước mắt cái quan trọng là giải quyết vấn đề.
Như thế vừa làm, những lời đồn Dương Vi rêu rao về lão Vu gia cũng tự tan vỡ.
Giúp có thể giúp, nhưng đừng để cuối cùng biến thành nhà lão Vu thừa cơ phát tài nhờ thiên tai, nói là nhà bọn họ dùng tiền chính sách trợ cấp cái gì đó.
Bỏ tiền ra mà không có kết quả tốt là nhất định không thể làm, lại lòi ra vài người giống như Dương Vi đi tung tin đồn nhảm, sẽ khiến cho người có lòng tốt thất vọng.
Mẹ con Vu Kính Đình về thôn, Giảo Giảo và Tuệ Tử ở lại thành phố.
Trong nhà tự dưng thiếu đi hai người, xem tivi cũng thấy không có hứng thú.
"Mợ, những người kia nói xấu nhà mình, sao còn muốn anh hai con về giúp đỡ?"
Tuệ Tử chỉ đợi nàng hỏi câu này, cơ hội giáo dục trẻ con đã đến.
"Bởi vì còn rất nhiều người chưa từng nói xấu nhà mình, và cũng có bà con của mình nữa, nhớ kỹ nhé, người thật sự lương thiện là người có con mắt nhìn thấu bóng tối, còn có một trái tim không ngừng yêu quý thế giới."
"Vậy nếu chỉ có một trái tim yêu quý thế giới mà không có con mắt nhìn thấu bóng tối thì sao?"
"Sẽ bị người ta lợi dụng coi là đồ ngốc, sự lương thiện không có điểm dừng sẽ là dung túng cho kẻ ác, nhìn về lâu dài, một người tốt mà không biết gì là bất lợi cho sự phát triển của xã hội, nên mình không làm đồ ngốc dễ bị lợi dụng, mình cũng không muốn làm kẻ ác."
Giảo Giảo hiểu biết không nhiều lắm, im lặng ghi nhớ.
Vu Kính Đình cùng Vương Thúy Hoa đã về thôn được ba ngày.
Mấy ngày nay trời đột ngột nóng lên, từ mặc quần dài đã phải chuyển sang váy ngắn, sáng sớm và tối trời chênh lệch nhiệt độ vẫn còn lớn, Tuệ Tử có chút cảm sốt.
Cũng không dám uống thuốc, ngày nào cũng uể oải, nghẹt mũi lại còn ho khan.
Mỗi lần ho khan là bụng lại động, thật sự rất khổ sở.
Tuệ Tử vì bị cảm nên thích ngủ, ban ngày Giảo Giảo đi học thì nàng lại khóa trái cửa ngoài, ở nhà ngủ.
Hôm đó Tuệ Tử lại ngủ.
Trong lúc mơ màng, nàng lại nằm mơ thấy hai củ cải kia.
Lần này hai củ cải không phải là hình tượng phát tài châu quang bảo khí lần trước, mà cầm bồn ra sức gõ vào Tuệ Tử.
Tuệ Tử giật mình tỉnh giấc.
Tỉnh lại thì nghe thấy tiếng rắc một tiếng.
Lúc này Tuệ Tử vẫn còn chưa tỉnh táo lắm, phản ứng đầu tiên là Vương Hủy đến.
Vương Hủy biết Tuệ Tử bệnh, ngày nào cũng đến giúp Tuệ Tử nấu cơm dọn dẹp phòng.
Tuệ Tử đã đưa cho cô một chiếc chìa khóa cửa lớn, nếu như nàng đang ngủ, Vương Hủy có thể tự mở cửa lớn mà vào.
Tuệ Tử đang định gọi một tiếng "Chị Vương" thì đột nhiên nàng nghĩ đến một chuyện không ổn.
Chị Vương chỉ có chìa khóa cửa lớn, sau khi vào sân muốn gõ cửa phòng, chờ Tuệ Tử ra mở cửa trong phòng cho chị.
Nàng không nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa rồi tiếng rắc kia, là tiếng chốt cửa bị người dùng dao nhỏ đẩy từ bên ngoài, rơi xuống mặt đất phát ra.
Giữa ban ngày ban mặt, nhà bị trộm vào.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận