Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 237: Ta lặng lẽ bịt kín ngươi con mắt (length: 8014)

Trương Đại Sơn xách một túi hoa quả, nở nụ cười đứng ở cửa ra vào.
"Ta đây nghe ngóng bao nhiêu người tài để tìm đến, ngài đúng là quá vô danh."
Trương Đại Sơn lướt qua hiệu trưởng và Tuệ Tử, trực tiếp đi về phía Chân cục trưởng ở bên trong.
Hiệu trưởng há hốc mồm, bị cảnh tượng này đánh úp bất ngờ.
Tuệ Tử rũ mắt che đi vẻ kinh ngạc.
Nàng đoán được bà lão này là người của bên giáo dục, nàng dùng ly in chữ bộ giáo dục.
Nhưng nàng không ngờ tới, lại là cục trưởng.
Trương Đại Sơn một lòng nịnh bợ lãnh đạo, hai tròng mắt như dính vào người bà lão, đối với những người khác trong phòng căn bản khinh thường.
"Ôi chao, ngài là người cúc cung tận tụy hơn nửa đời người, sao có thể ở nơi thế này? Ta thấy trong lòng thật sự là..."
Trương Đại Sơn lau lau khóe mắt, giọng điệu vô cùng chân thành, cứ như bà ta thật sự rất đau lòng vậy.
Tuệ Tử ở bên cạnh suýt chút nữa thì tin.
"Tôi thường xuyên nhắc tới ngài với người nhà tôi, ông ấy ngưỡng mộ ngài không thôi... A?!" Trương Đại Sơn ngẩng đầu lên, nhìn thấy hiệu trưởng.
Bốn mắt nhìn nhau, không nói lời nào.
Vương Manh Manh đang nằm trên giường cũng phủi đất ngồi dậy, chỉ vào Chân cục trưởng hỏi:
"Nàng, nàng?! Nàng là cục trưởng?!"
"Đây là Chân cục trưởng mới được điều đến của chúng ta! Các ngươi gặp rồi sao?" Trương Đại Sơn thấy sắc mặt của chồng mình không được tốt lắm.
Để lấy lòng Chân cục trưởng này, Trương Đại Sơn có thể nói là hao tâm tổn trí.
Đều nói bà lão này khó chơi, lại là người rất cứng nhắc, bà ta sợ đường đột đến cửa tặng quà sẽ bị người ta đuổi ra, nên mới nghĩ ra biện pháp này.
Trăm phương ngàn kế nghe ngóng, khó khăn lắm mới biết bà lão gần đây nhập viện, bà ta đến đây vuốt mông ngựa, tỏ lòng hiếu kính.
"Gặp, gặp rồi." Hiệu trưởng nuốt nước bọt.
Cảm giác mình bị sét đánh ngang tai.
Giờ hắn hận không thể xé xác Vương Manh Manh ra.
Con nhỏ sao chổi này!!!!
Vương Manh Manh cũng không chịu nổi đả kích quá lớn này, cảm thấy tiền đồ của mình như mọc cánh mà bay mất.
Cô ta vừa nói những gì vậy? Đầu óc Vương Manh Manh trống rỗng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Không chỉ là gặp, còn có ấn tượng sâu sắc nữa." Chân cục trưởng thu hết phản ứng của mọi người vào trong mắt, lạnh lùng nói.
"Sao ngươi lại ở đây?" Trương Đại Sơn hỏi hiệu trưởng.
Hiệu trưởng câm lặng liếc nhìn Vương Manh Manh đang ở trên giường, Trương Đại Sơn nghiến răng, bà ta không có chút thiện cảm nào với Vương Manh Manh, con hồ ly tinh này!
Nhưng trước mắt không tiện nói gì, Trương Đại Sơn đè nén sự khó chịu với Vương Manh Manh xuống đáy lòng, cười nói:
"Ngài xem, ông nhà tôi đối với công việc luôn tận tâm như vậy, việc lớn việc nhỏ đều muốn tự thân đi làm, điểm này lại giống ngài đó cục trưởng, tôi đã bảo ông ấy bao nhiêu lần, đừng có làm việc bán mạng như thế, mà ông ấy cứ không nghe."
Tuệ Tử mặt không cảm xúc nhìn Trương Đại Sơn đang ra sức diễn.
Những người này, đem hết tinh lực để nịnh nọt, chuyện liên quan đến người khác thì chẳng làm được chút nào.
Cho dù công việc không để tâm, làm lãnh đạo cũng có thể ôm hết công lao của cấp dưới về mình, ra sức dát vàng lên cái mặt lớn của mình.
Chỉ tiếc, lần này những trò của bọn họ, đều vô dụng.
Hiệu trưởng nghe Trương Đại Sơn đang tâng bốc, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, cứng ngắc gật đầu.
"Ta không giống ông ta, ta chỉ là một kẻ vô dụng sống nửa đời người vẫn không có sức ở riêng một phòng."
Chân cục trưởng lạnh lùng nói một câu, đủ để đóng băng hiệu trưởng và Vương Manh Manh.
Tuệ Tử ra khỏi bệnh viện, Trương Đại Sơn theo sau đuổi theo.
"Trần Nhi, cô chờ chút."
Chân cục trưởng không chút nể tình đuổi khách, Trương Đại Sơn thấy tình hình không ổn, bèn kéo hiệu trưởng ra hỏi một chút, đầu óc bà ta nổ tung.
Trương Đại Sơn vì tiền đồ của hiệu trưởng mà chạy gãy chân, Vương Manh Manh một câu nói, phá tan toàn bộ những gì Trương Đại Sơn đã cố gắng vun vén.
Vợ chồng Trương Đại Sơn muốn nịnh bợ thì đã muộn, Chân cục trưởng chuyển sang phòng bệnh bên cạnh, đồng thời thả xuống một câu, dám quấy rầy thì tự gánh hậu quả.
Nhưng Chân cục trưởng lại nói với Tuệ Tử một câu, đợi nàng xuất viện, bảo Tuệ Tử đến cục một chuyến.
Câu nói này, khiến vợ chồng Trương Đại Sơn lòng nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên.
Thấy Tuệ Tử muốn quay lại, Trương Đại Sơn đuổi theo.
"Trần Nhi, vợ chồng chúng ta không đối xử tệ với cô chứ?"
"Mợ, mợ có gì thì cứ nói thẳng đi, không có người ngoài."
"Vương Manh Manh con chuột chết, làm hỏng cả nồi canh." Trương Đại Sơn nghiến răng nói.
Tuệ Tử không ngắt lời, đợi bà ta nói tiếp.
Trương Đại Sơn miễn cưỡng nở một nụ cười, nắm lấy tay Tuệ Tử.
"Tôi biết cô với nó không hòa thuận gì cho cam, nhưng vợ chồng chúng tôi đối với cô không tệ, thấy bụng cô cũng không nhỏ, tôi vẫn còn chút thuốc bổ, bà bầu ăn vào thích hợp vô cùng."
"Mợ, nếu mợ nói thế thì không có ý nghĩa gì rồi, tôi xin nói thẳng luôn."
Trương Đại Sơn thở dài trong lòng, ông chồng bà ta xem như nửa đời người sống vô dụng, lại còn không bằng cô gái nhỏ trước mắt này sống thông suốt.
Cách làm việc của Tuệ Tử không có chút sơ hở nào, sự nhạy bén chính trị còn hơn ông chồng bà ta gấp mấy lần.
"Vậy thì mợ sẽ không khách sáo với cô nữa, chồng tôi mặc dù có chút tật xấu, nhưng dù sao thì anh ta cũng hợp tác với cô đã lâu, sau này cô thấy Chân cục trưởng thì nói giúp anh ta vài câu đi, mợ sẽ nhớ ơn cô, cô là người có năng lực, tiền đồ vô hạn, nhưng bây giờ cô còn trẻ."
Đều là người thông minh, Trương Đại Sơn nói thẳng cho Tuệ Tử hiểu.
Giữ được hiệu trưởng, đôi bên cùng có lợi.
"Nếu chồng tôi không có ở đó, trì hoãn tư lịch của cô, dù cấp trên có xem trọng cô thế nào, thì cũng không thể ngay lập tức đề bạt cô được, cái này cô chắc cũng hiểu, bất kỳ đơn vị nào cũng không bao giờ thăng một phát lên nhị bả thủ, nếu chồng tôi không ở đó, điều người lãnh đạo mới đến, chưa chắc đã hợp ý với cô."
Trương Đại Sơn chuyển lời, lại thay đổi vẻ mặt thân thiết.
"Nếu cô không chê, thì nhận tôi làm chị gái đi, có chị gái ở đây, đảm bảo không để cô chịu thiệt, chờ thêm mấy năm nữa, chồng tôi cũng sắp về hưu, người đứng đầu này chắc chắn là cô."
"Chị Trương, sao cho em yên tâm được, chỉ là có câu này em phải nói với chị, em với Vương Manh Manh chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, em không có bất kỳ cảm xúc cá nhân nào với cô ta, càng không nói đến chuyện hợp hay không hợp, ngược lại là hiệu trưởng..."
Trương Đại Sơn nghe vậy sắc mặt thay đổi, trong lòng hận không thể đạp chết cái tên hiệu trưởng không ra gì.
"Cô yên tâm đi, chị có hiểu biết mà, không làm khó cô." Trương Đại Sơn khách sáo với Tuệ Tử vài câu, giận đùng đùng trở về bệnh viện.
Xem ra, một trận đại chiến gia đình khó tránh khỏi rồi.
Tuệ Tử nhìn bóng lưng của bà ta, không biết nên nói tâm tình của mình là gì.
Xét một khía cạnh nào đó, cô và Trương Đại Sơn cũng có điểm tương đồng.
Đều là những người vợ vắt óc vì tiền đồ của chồng, chỉ tiếc, bao nhiêu nỗ lực cả đời của những người vợ, đều bị hủy trong tay những ông chồng không quản được cái dây lưng quần.
Cô thật không muốn thấy bản thân mình khi đã trung niên, cũng giống như Trương Đại Sơn, vì thu dọn những nợ nần đào hoa của chồng mà mệt mỏi.
Con đường sự nghiệp có thể vun vén, nhân sinh có thể phấn đấu.
Chỉ có lòng người, cũng giống như mây trắng trên trời hay thay đổi, Tuệ Tử ngẩng đầu nhìn trời.
Mắt tối sầm lại.
Không nhìn thấy trời xanh mây trắng, mắt bị che lại rồi.
"Đoán xem ta là ai ~"
Bạn cần đăng nhập để bình luận