Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 475: Chọn cái hảo ngày tháng (length: 8111)

Đỗ Trọng say khướt, cấp cho Tuệ Tử một tia linh quang.
Nàng đại khái đoán được bước tiếp theo Vu Kính Đình tính toán cái gì.
Dùng kế tương kế, dùng công thức sản phẩm mới làm mồi nhử, câu nhà máy kem mắc câu.
Còn về cái cục này bày ra sẽ thu được cái gì, thì phải xem Vu Kính Đình có khẩu vị lớn bao nhiêu.
Tuệ Tử hiện tại cũng đoán không ra Vu Kính Đình, thủ đoạn kinh doanh của hắn hung ác hơn nàng nghĩ rất nhiều.
Nhưng Tuệ Tử có một loại dự cảm, Vu Kính Đình chắc chắn là có hành động lớn, cái này phải đợi buổi tối không có ai, hai vợ chồng mới có thể mèo tại trong ổ chăn nghiên cứu.
Đỗ Trọng là say bí tỉ.
Ôm Vu Kính Đình gọi huynh đệ, ôm Vu Thủy Sinh gọi đại ca.
Hắn vừa hát vừa nói những lời tình cảm, còn ầm ĩ đòi uống tiếp.
Cuối cùng ầm một tiếng, ngã xuống bàn, triệt để không thể đứng dậy được.
Vu Kính Đình chỉ có thể làm một chiếc xe kéo ở phía trước xe ba gác, vận lợn chết tựa như chở hắn về.
"Mẹ nó chứ! Lần sau ai còn để Đỗ Trọng say mèm như vậy, người đó là tôn tử, là cháu đích tôn!"
Vu Kính Đình đưa Đỗ Trọng về xong, việc đầu tiên về đến nhà chính là múc nước rửa tay.
Lau đi lau lại tay mấy lần, ý đồ tẩy sạch cảm giác bị Đỗ Trọng tự mình khoác vai.
"Kia, có một chuyện ta rất tò mò -- bị đàn ông hôn một cái thì sẽ có cảm giác gì a?" Tuệ Tử đứng bên cạnh hiếu kỳ hỏi.
"Trần Hàm Tuệ da ngươi ngứa phải không? !" Vu Kính Đình tức giận dùng tay dính đầy nước, vẩy lên mặt Tuệ Tử.
"Tên đàn ông thẹn quá hóa giận, thật là mặt mày đáng ghét." Tuệ Tử chậc chậc hai tiếng.
Vu Kính Đình rửa tay xong liền bắt đầu tìm kiếm khắp phòng.
Tuệ Tử như một cái bóng đi theo sau lưng hắn.
"Không cần tìm, máy ảnh ta cất rồi."
Nghĩ tiêu hủy chứng cứ, đâu có dễ dàng như vậy? Ấn theo tính toán của bà bà, một tấm 100 tẩy ra 30 tấm, là 3000 tệ đấy.
So với tôn nghiêm của tên đàn ông keo kiệt nhà mình thì vẫn là 3000 tệ có sức hấp dẫn hơn.
Vu Kính Đình nổi giận, chỉ vào Tuệ Tử.
"Ngươi xem lão thái thái bị bắt cóc, tiền là tất cả à?"
Sau khi đánh Vu Thủy Sinh về nhà, Vu Kính Đình đổi cách xưng hô với mẹ mình thành lão thái thái, đôi khi còn ngứa da gọi Vương Thúy Hoa là Vương Thị.
"Giống ta thì có cái gì không tốt chứ!" Vương Thúy Hoa đột nhiên ôm đứa bé xuất hiện.
"Ngươi chính là vì không giống ta nên mới trẻ con như thế đấy!"
Tuệ Tử cùng Vương Thúy Hoa ôm em bé cùng nhau gật đầu.
Bé trai đang được ông nội cho ăn riêng trong phòng dường như có thần giao cách cảm với em trai, cũng gật gật đầu theo.
"Không chấp với các ngươi, con gái ta đâu?"
Vu Kính Đình coi như là chịu thua.
Trong nhà này người phụ nữ duy nhất thân thiết với hắn, chính là con gái.
"Ba ba dỗ dành bé ăn trái cây đấy."
Thái độ của hai bé long phượng thai đối với chuyện ăn uống là hoàn toàn trái ngược, bé trai không muốn ăn, đều là bị ép cho ăn, bé gái thì thấy cái gì cũng muốn đưa vào miệng.
"Giáo dục thì vẫn phải chú trọng từ nhỏ, ta phải bồi dưỡng con gái từ nhỏ đã thân thiết với ta, tránh cho lớn lên sẽ bị các ngươi bắt cóc mất, xem con nhỏ Giảo Giảo kia là biết, đã không biết lớn nhỏ."
Trước đây Vu Kính Đình còn có thể dùng mấy đồng thép để đàn áp em gái, tìm lại tôn nghiêm của đại ca.
Sau khi ông bố nhà giàu về nhà, Giảo Giảo lập tức trở thành tiểu phú bà, không những không cần tiền của ông anh mấy đồng lẻ kia mà còn thỉnh thoảng bị ông anh móc tiền từ trong bụng ra...
Giảo Giảo đeo cặp sách từ bên ngoài chạy vào, bên cạnh còn có Tiểu Bàn.
Hai đứa bé đầu đầy mồ hôi, vào nhà vứt cặp sách rồi đi thẳng tới chỗ ti vi.
Tuệ Tử nhìn đồng hồ, tính thời gian thì hai đứa trẻ này vừa tan học đã chạy bộ một mạch từ trường về.
"Làm gì mà vội thế a?" Tuệ Tử hỏi.
Giảo Giảo lau mồ hôi trán, dùng tay quạt hai lần.
"Cuộc thi bóng chuyền sắp bắt đầu, chúng ta sợ không kịp -- chị dâu ơi, con muốn uống nước, con khát quá."
"Đợi một chút, vừa vận động xong không thể uống nước ngay, lát nữa hẵng uống -- Tiểu Bàn, tối nay con ở nhà dì ăn cơm đi, buổi trưa nhà dì có khách, đồ ăn còn thừa rất nhiều."
Tuệ Tử nhìn Tiểu Bàn đang ngồi bên cạnh Giảo Giảo, nhóc con này hồi đó là đối thủ của Giảo Giảo, bây giờ lại thành bạn tốt rồi.
"Không cần đâu, con xem xong thi đấu là con về, mẹ con còn đợi con kể cho mẹ con nghe chúng ta có thắng không mà."
Tiểu Bàn cũng không quay đầu lại, trận bóng vừa mới bắt đầu, hai đứa trẻ xem đến không rời mắt.
Tuệ Tử bật cười, hâm nóng sữa cho hai đứa trẻ, xoay người đi gọi mẹ Tiểu Bàn sang cùng xem.
Kết quả là tối hôm đó nhà Tiểu Bàn ở lại nhà lão Vu ăn cơm, tiện thể xem thi đấu luôn.
Mối quan hệ của hai nhà bây giờ đã khá là thân thiết, nhà Tiểu Bàn cũng không để ý, hâm nóng đồ ăn còn thừa buổi trưa lên, xào thêm hai món, đám đàn ông thì vừa uống rượu vừa xem thi đấu bóng, đám trẻ con thì hò reo không ngừng.
Đây là trận đấu vòng một phần tám, thắng rồi.
Mọi người đều rất hài lòng, Giảo Giảo nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.
"Chị dâu ơi, chị có thể mua cho em một quả bóng chuyền không ạ?"
Khoảng thời gian này, phong trào bóng chuyền đang càn quét cả nước.
Đội tuyển bóng chuyền nữ quốc gia đang tham gia thi đấu quốc tế, một đường vượt ải trảm tướng.
Đây là điều chưa từng có trong lịch sử.
Đám trẻ nhỏ cũng có hứng thú với bóng chuyền lên cao chưa từng thấy, bóng chuyền xem như là "hàng quý", gia đình bình thường không nỡ mua.
Trường học thì lại mua một quả, nhưng là chỉ cho giáo viên chơi, học sinh chỉ có thể nhìn giáo viên chơi bóng chuyền vào lúc rảnh, ao ước đến cực điểm.
"Các cháu có thể kiên trì chơi được không, không phải là ba phút đồng hồ hết độ nóng chứ?" Tuệ Tử hỏi.
Giảo Giảo gật đầu lia lịa, khuôn mặt nhỏ tràn đầy hưng phấn.
"Vậy ngày mai dì hỏi dì Vương của cháu xem, dì mua một quả."
"A, cô keo kiệt này, sao hôm nay lại đột nhiên hào phóng lên thế?" Vu Kính Đình trêu ghẹo.
"Phàm là có lợi cho trẻ con thì ta đều sẽ hào phóng. Bóng chuyền là môn vận động giúp phát triển chiều cao, trẻ con ở tuổi Giảo Giảo chơi là tốt nhất, đợi nhà máy kem của anh lên kệ thì mua một lô bóng chuyền tặng cho trường học, in lên tên nhà máy của các anh."
Vu Kính Đình chậc chậc hai tiếng, vợ hắn đúng là có tiềm chất làm con buôn, chạy đến trường học tuyên truyền, thật đúng là có cô ta.
Buổi tối hai vợ chồng mèo trong ổ chăn, nghiên cứu kế hoạch đối phó nhà máy kem.
Hai vợ chồng nhỏ đã nghĩ ra kế hoạch hoàn hảo, chỉ kẹt ở việc chọn ngày ra tay.
Hai người cãi nhau ầm ĩ một hồi không có ra kết quả, đành chuyển sang ngày mai nghĩ tiếp.
Đến hôm sau, Tuệ Tử đang suy nghĩ xem chọn ngày nào, thì Trương Nguyệt Nga đến tìm nàng.
"Tuệ Tử, cô cho tôi ý kiến xem chọn ngày tháng nào thì tốt?" Trương Nguyệt Nga đến tìm Tuệ Tử.
Tuệ Tử nghe xong liền vui, nàng đang đau đầu vì chuyện chọn ngày, Nguyệt Nga cũng hỏi nàng về chọn ngày tháng, hôm nay thật sự cùng "chọn ngày tháng" tương ngộ.
Vương Thúy Hoa xuất mã, lấy độc trị độc, dùng cách thức xem chuyện làm lung lạc mẹ Lý, mẹ Lý không phản đối việc hai người trẻ này ở bên nhau.
Mặc dù Tuệ Tử cảm thấy, mẹ chồng cực phẩm như Nguyệt Nga không dễ gì ứng phó.
Nhưng may có bà lớn Vương Thúy Hoa này, khi kết hôn có Vương Thúy Hoa ra mặt, tới cái bói ngón tay tính toán, kiên quyết không để mẹ chồng nàng dâu ở chung một chỗ, ngày tháng cũng thuận lợi.
Hai người dự tính sẽ đi đăng ký kết hôn trước, sau đó mới tổ chức tiệc.
Về ngày đăng ký kết hôn, hai người có chút tranh cãi.
Nguyệt Nga nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nên tìm Tuệ Tử bàn bạc.
Tuệ Tử cười nói:
"Chọn ngày tháng kia phải hỏi mẹ chồng ta, xem lịch vạn niên tìm ngày hoàng đạo, bà ấy rành hơn ta."
"Tổ chức tiệc thì sẽ nhờ thẩm giúp chúng ta tính ngày, còn đăng ký kết hôn thì chúng ta muốn chọn ngày tháng có ý nghĩa một chút, Tiểu Lý không phải là một người mê thể thao sao? Dạo gần đây có hai sự kiện thi đấu lớn, cô nói là ngày thi đấu bóng chuyền vào chung kết thì đi đăng ký hay là ngày bóng đá vào vòng chung kết thì hay hơn?"
Bóng đá? !
Tuệ Tử cả kinh.
( hết chương ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận