Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 643: Thật là đánh giá cao hắn (length: 7916)

Phàn Huy ăn trọn cú đấm thép của Vu Kính Đình.
Vu Kính Đình chỉ vừa đe dọa, hắn đã sợ đến phát chiêu.
"Ta chỉ là... qua đây xem con gái ta."
"? ? ?" Vu Kính Đình buông tay ra, lùi lại một bước, vẻ mặt dấu chấm hỏi, đưa tay lên gõ gõ đầu hắn.
"Ngươi có phải bị đụng choáng váng rồi không? Con gái ngươi giờ này chắc đang ở bệnh viện tâm thần rồi, ngươi dù là muốn nhìn người nhớ cảnh, cũng nên ra khu đất cũ sau nhà ngồi mà nhớ lại chứ?"
Nhà của Phàn Huy bị cháy, dọn đi rồi cũng không sửa, cứ để đấy.
"Chuyện đến nước này rồi, ta cũng không giấu giếm nữa, Tuệ Tử, nàng là con gái ta..."
Phàn Huy rưng rưng nước mắt nhìn Tuệ Tử.
Rồi vòng hai tay ôm lấy Tuệ Tử, ra sức xoa bóp hai cánh tay nàng.
"Trời ơi, đến thằng nhị ngốc trong làng chúng ta cũng không mặt dày như ông, cái mặt dài ngoẵng mà tưởng mình đỉnh à." Vu Kính Đình cũng thấy khó chịu với kiểu người này.
"Sao thế, ngươi tưởng nuôi con gái dễ như mua mớ rau ngoài chợ à, vứt một mớ đi lại mua mớ khác?"
"Ta nói thật đấy! Năm đó khi xuống nông thôn, có hôm ta uống say... dù không nhớ rõ lắm, nhưng ngươi rất có thể là con gái ta, Tuệ Tử, ta thừa nhận quá khứ là ta có lỗi với con, nhưng sau này ta nhất định sẽ bù đắp cho con!"
Tuệ Tử nghe hắn nói không nhớ rõ thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Phàn Huy không nhớ, vậy chứng tỏ chắc chắn là lão mẹ cố ý bày mưu tính kế, làm hắn không nhớ ra.
Tuệ Tử không thể không khâm phục, mẹ nàng thật là một người thông minh hơn người mà lại không dùng đúng chỗ, xoay cho gã đàn ông kia mòng mòng, chẳng biết mình có thật sự quan hệ gì với bà hay không, thân thế của Tuệ Tử cũng bị bà ấy chơi một vố man thiên quá hải, Tuệ Tử cảm thấy mệt mỏi.
Nàng dù sao cũng không muốn dùng tâm trí vào những chuyện này...
Phàn Huy vẫn đang diễn kịch tình cảm chân thành, nói đến chỗ cảm động, khóe mắt đều đỏ hoe.
Nhưng vừa bước lên một bước, định nắm tay Tuệ Tử đã bị Vu Kính Đình gạt tay ra.
"Nói chuyện tử tế, đừng động tay động chân."
"Tuệ Tử, huyết thống không thể xóa nhòa, con là con gái duy nhất của ba, ba có tất cả mọi thứ sẽ để lại cho con, xem như là ba bù đắp cho con đi!"
"À, định dùng kiểu chụp ảnh mà bù đắp à?" Vu Kính Đình nhắc nhở một cách âm trầm, đừng quên, hai nhà còn có khoản nợ chưa tính xong đâu.
"Ách..." Phàn Huy có vẻ hơi xấu hổ.
"Chúng ta đừng vòng vo nữa, ông tìm ta, bày trò như vậy, mục đích là gì?" Tuệ Tử hỏi.
Ánh mắt Phàn Huy dao động, chột dạ lắc đầu.
"Ta không có mục đích gì cả, ta chỉ là muốn gặp con một chút thôi."
"À, gặp xong rồi, đi được rồi đấy."
Tuệ Tử làm bộ muốn đi, Phàn Huy thấy đứa con này khó chơi, sợ nàng thật sự bỏ đi, tình thế cấp bách chỉ có thể nói ra mục đích thật sự.
"Tuệ Tử, nể tình cha con huyết thống, con có thể giúp ta xin xỏ một tiếng, để ba con đừng điều ta đi được không?"
"À..." Vấn đề mấu chốt thì ra là ở chỗ này!
Tuệ Tử và Vu Kính Đình đồng thời lộ vẻ mặt hiểu ra.
Thảo nào hắn nửa đêm chạy tới, còn bày trò cha con thâm tình với nàng.
Tất cả đều chỉ là làm nền cho cái mục đích này, Tuệ Tử lập tức bình thường trở lại.
"Hắn muốn điều ông đi?"
Phàn Huy nghe vậy, lộ vẻ bi thương, lần này thì là thật sự bi thương.
Con gái ruột của hắn bị đưa vào bệnh viện tâm thần giam cầm cả đời, hắn còn chưa bi thương đến vậy.
"Đúng vậy, hắn điên rồi, hắn ghen ghét tình cảm cha con của chúng ta, hắn muốn đuổi con vĩnh viễn ra khỏi ba!"
Tuệ Tử lại nổi da gà toàn thân.
Gã này có khi nào bị đa nhân cách không, diễn cảnh khóc lóc, chắc hắn tự tin đấy nhỉ?
"Vợ?" Vu Kính Đình thấy Tuệ Tử vẫn luôn ngẩn người, khẽ ôm nàng một chút, Tuệ Tử giật mình hồi thần, nhìn ánh mắt ân cần của hắn, lắc đầu.
Cứ yên tâm đi, trình độ diễn xuất này còn chưa đủ làm nàng rung động, Tuệ Tử chỉ là đang nghĩ rõ một chuyện.
"Ta biết, vì sao mẹ ta nhất quyết không cho ta học vẽ tranh rồi."
"Sau này ta nhất định đối tốt với con... ây, con nói gì thế?" Phàn Huy đang nhập vai diễn sâu, nghe được câu này của Tuệ Tử thì nghi hoặc dừng lại.
Hắn còn đang lo kết thân làm quen đây, sao tự nhiên nàng lại kéo sang chuyện học vẽ tranh vậy?
"Ta là giáo viên mỹ thuật, ta có thể truyền thụ hết mình!" Chỉ cần được ở lại đây, bảo hắn làm gì cũng được!
Phàn Huy vừa nghĩ tới việc Phàn Hoàng muốn điều hắn đến chi giáo phía tây, mặt liền run rẩy.
Hắn thật sự không muốn sống trong hầm trú ẩn trải nghiệm cuộc sống nghèo khó.
"Mẹ ta bảo, học vẽ tranh nhiều trai đểu lắm, rồi lấy các bậc đại sư thời dân quốc làm ví dụ, những chuyện tình sử của dân mỹ thuật trong và ngoài nước, bà ấy kể cho ta nghe không sót một lần nào."
Con nhà người ta, trước khi ngủ nghe truyện cổ tích, đến đây, bảo bối, mẹ kể chuyện công chúa Bạch Tuyết cho con nghe, kém nhất cũng phải nghe Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh chứ?
Mẹ nàng thì không, đến đây, mẹ kể cho con nghe chuyện cái ông Hứa nào đó bỏ vợ cả cướp vị hôn thê của người ta.
Hoặc là mẹ kể cho con nghe về cái ông nào đấy giết nhiều người tình như thế nào, vẽ tranh trừu tượng mà tình cảm lại càng trừu tượng.
Tuệ Tử có khi còn nghi ngờ, sau này mình học thuộc nhanh như vậy có phải vì hồi bé nghe mẹ kể chuyện trước khi ngủ, bị luyện bởi những mối quan hệ nhân vật phức tạp hơn cả bảng tổ hợp không?
Một họa sĩ nam thường có thể vẽ ra vô số tuyến tình cảm.
Chia tay một người lại đi tìm người khác nối tiếp, đây đều được coi là chung tình đấy.
Bình thường đều là một người đồng thời quan hệ tình cảm với mấy người, đầu óc không tốt thì căn bản không nhớ được sơ đồ quan hệ...
"Không hổ là mẹ vợ ta, thật biết dạy con, thảo nào mắt nhìn chồng con tốt thế, quyết định ngày mai cho con gái ta sang bên mẹ dạy dỗ luôn, hun đúc luôn." Vu Kính Đình khoái trá nói.
Mẹ vợ bị Phàn Huy ghét bỏ không ít nhỉ, nên giáo dục con gái phải tránh xa mấy gã làm mỹ thuật.
"Đương nhiên, quan điểm của mẹ tôi chỉ đại diện cho bà ấy thôi, không thể đại diện cho tôi, bà ấy chắc chắn là quá cực đoan, dân mỹ thuật nam có thể không nhất thiết đều là trai đểu, nhưng ông chắc chắn là, ông toàn xuyên tạc tình cảm cho chính bản thân mình đúng không? Kể cả những lời vừa nói, đều đang khiến ông cảm động chính mình thôi."
Tuệ Tử nhìn Phàn Huy mắt đỏ hoe, nàng đoán Phàn Huy trong lòng cũng dùng một chút cảm xúc, nhưng chỉ một chút mà thôi.
Tình cảm của họa sĩ, đến thì nồng nhiệt, mãnh liệt, lại ngắn ngủi, chưa đầy hai ngày, hắn đã có thể quên hết mọi thứ, vui vẻ tự giải trí rồi.
Thấy quá nhiều sự vật xinh đẹp, thẩm mỹ nâng cao, liền muốn không ngừng theo đuổi những thứ tốt đẹp hơn, mà quan niệm chung của xã hội lại tương đối rộng lượng với giới làm nghệ thuật, dù là viết lách hay vẽ vời, dù là vẽ ra cái thứ quái gì, cũng đều có thể đổ tại nghệ thuật này cái vỏ.
"Sao con có thể vô tình như thế được chứ? Con nhẫn tâm nhìn ba ruột mình bị đày đến nơi khỉ ho cò gáy chịu khổ sao? Không có lợi cho sự nghiệp nghệ thuật của ta, Phàn Hoàng bóp chết nghệ thuật gia, con không giúp ba là trợ Trụ vi ngược!"
Phàn Huy thấy Tuệ Tử thờ ơ, không hề động lòng, cái gọi là tình cảm nồng nhiệt cũng không còn nữa.
Tuệ Tử thở dài một hơi, cúi đầu xem đồng hồ.
Cái thứ tình yêu của cha con kia, "nồng nhiệt" được chưa đến năm phút sao? Nàng thật là đánh giá cao hắn, còn tưởng hắn có thể kiên trì được hai ngày.
"Thôi được, nếu ông không muốn đi, ta sẽ nói một tiếng với ba ta, nhưng ta có một điều kiện."
"Con cứ nói! Điều kiện gì ta cũng đáp ứng!"
Vu Kính Đình nghi hoặc nhìn vợ mình, con nhỏ này hôm nay đột nhiên đổi tính? Lại thoải mái mà đồng ý với Phàn Huy như vậy, đâu giống nàng ta chứ?
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận