Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 949: Nghe người ta khuyên ăn cơm no (length: 7976)

Tuệ tử cả đường đều nghe Vu Kính Đình bộc phát hỏa lực.
Trần Đông lúc đầu còn có thể khó thở phản bác vài câu, sau đó không biết là mệt ngủ, hay là giận ngất, không còn động tĩnh gì.
Xe về đến nhà, Vu Kính Đình rất quen thuộc theo dưới ghế xe rút ra dây thừng -- đừng hỏi vì sao trên xe hắn có cái này, hỏi tức là, cốp sau còn có bao tải đấy.
Chắc chắn trói Trần Đông lại, giống gánh heo con đem người vác lên vai.
Đầu chúc xuống vác vào nhà.
"Ngươi trói hắn làm gì vậy?" Tuệ tử hỏi.
"Tiểu tử này tâm địa gian xảo quá, đề phòng hắn giở trò, ta trói lại thẩm vấn hắn."
"Có thể sẽ đả kích đến nó không?"
Tuệ tử lo lắng Trần Đông không chịu được, mới vừa tận mắt nhìn thấy người thân chết trước mắt, lại bị Vu Kính Đình đối xử như vậy, như vậy chẳng phải sẽ uất ức sao?
"Đả kích hắn? Ôi chao, bà xã, nàng cũng quá xem trọng hắn rồi, chỉ có người có tâm địa thiện lương mới bị những chuyện này làm tổn thương, hắn thiện lương sao? Răng trong miệng rắn độc, ngòi đốt của ong vò vẽ, gom lại cũng không độc bằng một phần mười của hắn, hắn không đi tổn thương người khác đã là may mắn của thế giới rồi, nàng còn mong hắn bị chút chân tình của ta làm tổn thương sao?"
"Ách—" Tuệ tử vốn định giải thích đôi câu, nhưng lại không thể nói gì, bởi vì Vu Kính Đình nói, đều là lời thật.
"Ta cũng nghĩ không thông, nó trước mặt ta, vẫn rất hiếu thuận nghe lời, sao nó từ nhỏ lại hư như vậy?"
Cũng vì con trai nuôi vẫn luôn rất hiếu thuận, cho nên khi nghĩ nhầm hắn là kẻ phản bội, Tuệ tử mới đau lòng như vậy.
Sau khi trọng sinh, nàng nhìn lại Trần Đông thời niên thiếu, mới phát hiện đứa bé vốn tưởng rất ôn hòa trong lòng nàng, lại từ nhỏ đã tâm địa ác độc.
Trần Đông khi còn nhỏ bản chất đã hư hỏng rồi, khiến Tuệ tử tự nhiên cho rằng việc hắn phản bội là tất nhiên, nhưng hắn lại nói không có làm phản đồ.
Việc này khiến Tuệ tử có một cảm giác phân liệt sâu sắc, không biết đâu mới là Trần Đông thật.
"Nàng đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ta từ góc độ người ngoài cuộc nói hai câu, có thể lời nói hơi thẳng, không được dễ nghe." Vu Kính Đình nói.
Tuệ tử gật đầu.
"Bà xã, nàng chỗ nào cũng tốt, có điều là về khoản nhìn người, thỉnh thoảng sẽ có chút không được chuẩn. Nàng nhận không?"
Tuệ tử gật đầu.
Kiếp trước nàng cũng không nhìn thấu Lý Hữu Tài, bị hại chết. Đây là khuyết điểm của nàng, cần phải thừa nhận.
"Vậy là vì sao? Vì nàng có tấm lòng tốt, nàng không muốn dùng ác ý lớn nhất để đoán người khác, đây là ưu điểm thu hút ta, nhưng cũng là nhược điểm chí mạng, chỉ cần không phải chủ động đánh vào đầu nàng, nàng sẽ không ra tay trước, mà nếu thật sự bị người khác đánh vào người rồi mới đánh trả, vậy thì chẳng phải đã muộn rồi sao?"
Vu Kính Đình vừa vặn là tính cách hoàn toàn tương phản với Tuệ tử, nhược điểm trí mạng của Tuệ tử vừa hay có thể được hắn bổ sung, cũng tương tự, nhược điểm của Vu Kính Đình, Tuệ tử cũng vừa hay bổ sung.
Hai người khi tách ra mỗi người một phương, giá trị tạo ra kém xa so với khi hợp lại với nhau.
"Có điều hắn ngoài chuyện phản đồ làm ta đau đầu, lúc khác đều rất hiếu thuận với ta mà, hiện giờ nếu biết chuyện phản đồ là hiểu lầm, vậy ta cũng không có lý do gì bài xích một đứa con trai hiếu thuận với mình, ngươi bảo ta vô duyên vô cớ nhắm vào hắn, ta làm không được."
"Không phải là loại bỏ việc tiểu tử này đối với nàng và đối với người khác không giống nhau. Nhưng nàng không thể chỉ vì hắn đối tốt với một mình nàng, liền nói hắn là người tốt được chứ? Sắp tới nếu hắn tiếp tục lén nàng làm những hoạt động mờ ám, cảm giác trách nhiệm của nàng vẫn sẽ khiến nàng nổi nóng."
Phu thê chí cốt, nói chuyện không còn dễ nghe như vậy, nhưng mỗi một câu đều lo lắng cho đối phương, Tuệ tử mỗi một câu đều nghe vào tai.
"Việc của nàng chính là việc của ta, lợi hại của nàng làm ta đau lòng còn được, chuyện thằng nhóc này cứ giao cho ta, ác nhân còn cần ác nhân trị."
". . . Sao ngươi lại tự nhận mình là ác nhân?"
"Ta chưa bao giờ tự cho mình là người tốt, cho nên ta sẽ dùng ác ý xấu xa nhất để suy đoán những người ta không hiểu rõ, đứa nhóc này nàng không thích hợp nhận lấy, giao cho ta."
"Lần nào cũng vì nó mà khiến ngươi vì ta lo lắng —" Tuệ tử cảm thấy mình gây thêm phiền phức cho hắn.
"Lại nổi ngu ngốc lên rồi? Nếu như cái gì nàng cũng tự mình giải quyết tốt đẹp được, vậy còn cần ta để làm gì?"
Vu Kính Đình có mười phần nắm chắc giải quyết Trần Đông, mục đích chỉ có một, không muốn vợ phải đau đầu.
Trần Đông mười hai tuổi không phải đối thủ của hắn, Trần Đông ba mươi mấy tuổi, cũng không phải là đối thủ của hắn.
"Ừ, ngươi là tốt nhất." Tuệ tử cong mắt cười, tâm tình sảng khoái hẳn lên.
"Là vợ ta tốt nhất, người trên đời có thể nghe lọt lời khuyên của người khác không nhiều, đa số người đều cho rằng cả đời mình sẽ không làm sai bất cứ chuyện gì, nhưng lại mơ mơ hồ hồ không ai sống rõ ràng, cho nên vợ ta là người thông minh." Vu Kính Đình vừa dứt lời sắc bén, lại bắt đầu các kiểu cầu vồng nịnh nọt.
Dỗ đến Tuệ tử mặt mày hớn hở, hắn là người đàn ông tốt nhất trên thế giới, không có người thứ hai.
Trần Đông trên vai Vu Kính Đình tỉnh lại, thiếu chút nữa phọt ra một ngụm máu.
Hắn trở về là để thấy nàng tốt đẹp sao? Mẹ nó thà chết còn dễ chịu hơn.
Vương Thúy Hoa thấy con trai trở về, trên vai còn vác Trần Đông, hoàn toàn không biết phải hỏi gì trước cho phải, mơ màng.
"Vậy... còn chút mì sợi thừa, hâm nóng lại cho con nhé?"
"Ta cán cho Kính Đình một bát mới." Tuệ tử không nỡ để anh ăn cơm thừa, anh vừa xuống máy bay đã về rồi, trên đường chắc chắn không ăn uống gì tử tế, thương quá đi thôi.
Vu Kính Đình nhếch cằm lên, đắc ý nói với mẹ hắn: "Lão thái thái, bà là mẹ kế của tôi đúng không? Con trai bà vì chuyện của người bạn già mà vất vả đến bây giờ, bà lại định cho con ăn cơm thừa à?"
Còn gửi một nụ hôn gió cho Tuệ tử.
"Vẫn là vợ thương con, đây mới là vợ ruột."
Trần Đông lại bị kích thích, đây vẫn là những năm 80 bảo thủ à, chẳng phải nắm tay thôi đã bị coi là đồi phong bại tục rồi sao, hai ngày nay tình tứ sến sẩm như vậy, chẳng ai buồn để ý à?
"Cút đi, hôm qua con không gọi điện thoại về nhà, mẹ lo lắng không ngủ được cả giấc." Tứ gia từ trong phòng đi ra, dũng cảm bảo vệ vợ.
Vương Thúy Hoa bị vạch trần nên hơi ngại, làm bộ bận rộn vào bếp, trong miệng còn lẩm bẩm mấy câu về đứa cháu ngoại:
"Ta mới không có lo cho cái thằng nghịch tử đấy đâu, ta chỉ đơn giản là ngủ không được thôi."
"Chuyện đã làm rõ chưa?" Tứ gia hỏi.
"Đều thu xếp ổn thỏa, tí nữa ta giải quyết thằng nhóc này, ăn cơm xong rồi nói — vợ à, em thêm cho anh hai quả trứng gà, anh cần tẩm bổ."
"Ừ, em luộc cho anh hai quả trứng gà, còn thêm cả hải sâm nữa."
"Cho anh một con thôi là được, đừng cho tiểu tử kia, nó vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn đồ bổ không tốt cho cơ thể."
Vu Kính Đình khều khều Trần Đông trên vai.
"Tuổi ăn tuổi lớn chẳng phải càng cần bồi bổ hơn sao?" Vương Thúy Hoa khó hiểu.
"Người khác tuổi ăn tuổi lớn thì bổ chiều cao, còn nó lại bổ tâm nhãn, lại còn là bổ những ý đồ xấu xa, để khỏi nuôi nó lớn quá nhiều mưu đồ đen tối, về sau nó tới nhà ta, cứ cho nó ăn đậu phụ với cải trắng."
Tuệ tử muốn nói lại thôi, Trần Đông trong lòng gào thét hết mình, mong Tuệ tử nói giúp hắn đôi câu.
Cái tên Vu Kính Đình này, quá là ngông cuồng.
"Mẹ nuông chiều con hư." Vu Kính Đình nhìn Tuệ tử mà nói.
"Ừ, vậy ta giao nó cho anh." Tuệ tử đồng ý ngay tức khắc.
Vu Kính Đình vác Trần Đông vào thư phòng, cửa vừa đóng, bên trong bên ngoài liền không còn nghe thấy gì nữa.
"Tuệ tử, thế rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng phải thằng bé đó đã nói về sau không đến nhà mình nữa sao?" Vương Thúy Hoa nhớ lại, con dâu lúc trước có vẻ ghét Trần Đông lắm mà.
"Một lời khó nói hết, tóm lại, chuyện này ta tin Kính Đình."
Vu Kính Đình nói đúng, vậy nàng cứ khiêm tốn mà nghe theo thôi.
Nghe người ta khuyên, no cả bụng.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận