Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 527: Này đả kích có điểm đại (length: 8032)

Bị hai đứa trẻ nhiệt liệt vây quanh, Phàn Hoàng có chút kinh ngạc, cho đến khi một em bé thơm mùi sữa chui vào lòng, hắn mới có cảm giác chân thực mơ hồ trong lòng.
Tự Nhiên thấy em trai được ôm, vội vàng đòi bằng được, Tuệ Tử đành để cô bé vào lòng Phàn Hoàng, bé con lúc này mới hài lòng.
Vương Thúy Hoa và Vu Thủy Sinh đều cảm thấy rất lạ, trong lòng thầm nghĩ đây chẳng lẽ là sức mạnh của huyết thống?
Hai đứa long phượng thai này, trước người ngoài luôn giữ phong thái cao ngạo, bình thường rất khó để chúng nhiệt tình như vậy.
Vợ chồng Tuệ Tử thì lại không quá kinh ngạc.
Lần trước hai đứa trẻ nịnh nọt như vậy, là khi chúng lấy lòng Tô Triết.
Tuệ Tử thậm chí có cảm giác "Ừm, đúng rồi", hai con nhà mình đối với người lớn có vẻ có một loại giác quan nhạy bén khác thường, luôn có thể chính xác lấy lòng nhân vật lớn.
Dù là nhân vật lớn đến đâu, trước mặt những đứa bé đáng yêu thì cũng khó mà giữ được vẻ lạnh lùng, Phàn Hoàng hô mưa gọi gió cũng không ngoại lệ.
Tự Nhiên hôn hắn một cái, quả thực muốn hôn tan chảy trái tim hắn, trên người hắn thực sự không mang gì theo, đành lấy cây bút cài áo ra cho cô bé chơi.
"Cái này không được, quý lắm." Tuệ Tử vội ngăn cản.
Người khác nhìn thì chỉ là một cây bút máy bình thường, Tuệ Tử lại có thể liếc mắt nhận ra, đây là một cây bút vàng.
"Không sao, con bé thích thì cứ cho nó chơi đi - tên chính thức của các con là gì?" Phàn Hoàng giờ đối với hai đứa trẻ này thật sự yêu thích không buông tay.
"Nhà họ Vu đến đời bọn chúng, phải có chữ 'Phúc' lót."
Lời của Vương Thúy Hoa làm Phàn Hoàng giật mình.
Chữ Phúc mặc dù có ý nghĩa tốt đẹp, nhưng dùng trong tên, dù đặt thế nào cũng rất quê.
Trước kia thu nhận Kim Oa, tên chính thức cũng gọi là Vu Tài Phúc.
Phàn Hoàng không thể nào tưởng tượng nổi, hai đứa bé đáng yêu trong lòng lại có thể mang cái tên kiểu như "Hạnh Phúc" hay "Đại Phúc" gì đó.
"Nhưng Tuệ Tử cảm thấy, dùng Phúc hay Tài vào tên, thì hơi quá, không phù hợp."
Phàn Hoàng thở phào nhẹ nhõm, hài lòng nhìn Tuệ Tử, Lệ Quân thật không uổng công bồi dưỡng cô, những câu từ, ca phú này đều dùng để lừa gạt bà nội sao?
Cô ấy đâu có chê "quá lớn", cô ấy chê là quá quê ấy chứ?
"Con trai tên là Vu Quân Chiêu." Tuệ Tử nói.
"Quân tử muôn năm, rạng ngời danh tiếng, không tồi."
Phàn Hoàng hài lòng gật đầu, nghe ra là lấy từ trong thơ, quang minh tốt đẹp lại không mất vẻ khí khái, quả là một cái tên hay, đúng là tên Tuệ Tử sẽ chọn.
"Vậy còn con gái?"
"Vu Vô Hạ."
"Ai đặt vậy?" Phàn Hoàng hỏi. Không phải phong cách của Tuệ Tử.
"Ta đặt đó, hay không?" Vu Kính Đình vô cùng đắc ý, "Con gái ta xinh đẹp thế này, chẳng phải là hoàn mỹ không tì vết sao, ta còn định đặt cho con trai là Vô Tà, Tuệ Tử không chịu."
Phàn Hoàng gật đầu, đúng, hắn cũng không đồng ý.
"Ta vốn muốn đặt tên cho các con là Tại Xinh Đẹp hoặc là Tại Tuyệt Sắc, nhưng Tuệ Tử bảo mấy đứa tên Xinh Đẹp với Đại Xinh Đẹp thường đều xấu xí, ta đành cố mà đặt cho con là Vô Hạ vậy."
Phàn Hoàng nghe hắn còn muốn đặt cho con cái tên Đại Xinh Đẹp, trong chớp mắt lại thấy tên Vô Hạ cũng không tệ.
"Chỉ nghe tên thôi là biết trích từ trong thơ ra?" Vương Thúy Hoa than thở.
Nghe nhiều người đọc tên hai đứa cháu, chỉ có Phàn Hoàng có thể nói ra xuất xứ, điểm này thật sự rất giỏi.
"Có quan hệ huyết thống, nên tâm linh tương thông thôi." Vu Kính Đình nói như lơ đãng, lại làm căn phòng trong chốc lát yên tĩnh lại.
"Ôi, ta bỗng nhớ ra vại dưa chua cần phải chuyển, cha nó, Thiết Căn, hai người ra giúp ta một tay."
Vương Thúy Hoa kéo hai người nhà họ Vu dậy, lúc này Giảo Giảo đã ngủ rồi, nên không tham gia vào bữa tiệc đêm này.
Trong phòng chỉ còn lại Tuệ Tử và hai đứa trẻ, còn có Phàn Hoàng đang ngồi đối diện cô.
Tuệ Tử định uống một chén rượu để thêm can đảm, nhưng nhìn hai đứa trẻ thì lại thôi.
Hai đứa trẻ lúc này không còn bú sữa mẹ làm chủ yếu, nhưng mỗi ngày vẫn sẽ ăn một ít, vì an toàn thực phẩm của các con, Tuệ Tử không thể uống rượu.
Thế là cầm lấy bát, coi nước cơm trong chén như rượu, một hơi uống cạn, giống như vậy sẽ làm cho gan cô bớt run.
"Ngươi có lời muốn nói với ta sao?" Phàn Hoàng hỏi.
"Ta muốn biết, năm đó vì sao ngươi không ở cùng mẹ ta?"
Tuệ Tử giả bộ mình say rượu, như vậy hỏi sẽ không quá căng thẳng.
"Năm đó mẹ ngươi và em trai ta đang hẹn hò, ta cứ nghĩ là họ sẽ ở bên nhau. Trong khoảng thời gian đó lại phát sinh một vài chuyện ngoài ý muốn, ta bị điều đến nơi khác, thư từ đi lại không thuận tiện, chờ ta biết chuyện, mẹ ngươi đã gả cho... cái người kia."
Đoạn này Tuệ Tử nghe vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Sở dĩ nói quen thuộc là bởi vì tình tiết trong đó, cô đều nghe qua bằng đủ mọi cách.
Nhưng xa lạ, lại là do ý tứ vòng vo của Phàn Hoàng, là do trước đây ông và Trần Lệ Quân cũng chưa từng xác định quan hệ.
Vậy vấn đề là - "Ngươi không phải là cha ta?" Câu nói này Tuệ Tử giấu trong lòng rất lâu, cuối cùng nhờ có "nước cháo" mà thốt ra.
"Nếu như ngươi không phản đối, ta sẽ xem ngươi là con gái của mình, với tiền đề là, mẹ ngươi có thể đồng ý gả cho ta."
Bịch, một tiếng sét lớn nện xuống đầu Tuệ Tử.
Tuệ Tử ngớ người.
Cái bát trong tay rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Biểu cảm ngơ ngác của Tuệ Tử kéo dài cho đến khi tắt đèn.
Ngồi trên giường, trong đầu cô toàn là biểu cảm thành khẩn vô cùng của Phàn Hoàng, có thể thấy, ông ấy thật sự rất muốn kết hôn với mẹ cô.
Vấn đề là... Hướng đi tìm cha của cô, vẫn sai ư?
"Này! Hồi hồn ~" Vu Kính Đình đưa tay lắc lắc trước mặt cô, thấy Tuệ Tử mất hồn như vậy, Vu Kính Đình bèn lấy tờ báo trên bàn, xé một mảnh xuống, lấy diêm muốn đốt.
Tuệ Tử giật mình, vội giữ tay anh lại.
"Anh làm gì vậy? !"
"Không phải em bị dọa mất hồn sao? Anh đốt chút giấy báo cho em để xua đuổi tà ma." Vu Kính Đình cho rằng cô bị Trần Khai Đức hù dọa đến mất hồn, nên muốn dùng cách dân gian giúp cô an ủi.
Tuệ Tử đoạt lấy diêm.
"Lần trước anh dùng cách này thu hồn cho em, đã làm cháy tóc em rồi."
Tóc cô khổ sở lắm mới dài ra được thế này, không thể để anh lại đốt được.
"Vậy anh lấy thìa, gõ vào thành cửa?"
Một chiêu không thành, anh lại đổi chiêu khác, đây đều là cách dân gian hay dùng để "thu hồn" cho người bị kinh hãi.
"Em căn bản không có bị dọa, em chỉ là... quá kinh ngạc thôi." Tuệ Tử không biết phải hình dung tâm tình của mình lúc này thế nào.
Ánh mắt phức tạp nhìn về phía phòng khách.
Phàn Hoàng bị cái đồ ngốc Vu Kính Đình này chuốc say, giờ đang gục trong phòng khách, ngủ bất tỉnh nhân sự.
"Xùy, nòng nọc nhỏ đi một vòng tìm mẹ, vốn tưởng mình là con ếch xanh, ai dè phát hiện cóc là cha ruột, chịu không nổi kích thích à?"
"Anh! Đồ! Đáng! Ghét!" Tuệ Tử tức giận trừng mắt nhìn anh.
Cái ví dụ của anh ta mặc dù làm người ta thấy ghét, nhưng thật sự là phù hợp với tâm trạng của Tuệ Tử lúc này.
Cô trước giờ cứ cho rằng Phàn Hoàng là cha cô, không ngờ, người ta lại phủ nhận.
Theo ý của Phàn Hoàng, rất có thể, cô lại là con của tên đại tra nam số một Phàn Huy kia.
Đả kích này với Tuệ Tử có chút lớn.
Nếu như Phàn Hoàng là cha ruột của cô, thì cô vẫn có thể chấp nhận.
Nhưng Phàn Huy cái tên siêu cấp biển lớn vương kia, Tuệ Tử nghĩ tới thôi cũng thấy khó chịu rồi.
"Xong rồi, trong máu mình chảy dòng gen của tra nam, mình có khả năng cũng sẽ cặn bã sao? Sau này có khả năng mình cũng sẽ đi khắp nơi tìm đàn ông, tìm kiếm thứ không thể có trong đời mình sao?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận