Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 966: Thiếu điểm ngươi cho rằng (length: 8128)

"Đánh hắn, chỉ cần đánh không chết, chừa hơi thở, thế nào cũng được."
Trần Đông tức đến trợn mắt nhìn Vu Kính Đình, muốn đứng dậy, hắn hoài nghi tên này báo tư thù!
Vu Kính Đình đặt bàn tay lớn lên đỉnh đầu hắn, tội nhân, ngươi quỳ cho tốt!
"Này... Kính Đình, chuyện này cũng không liên quan đến ngươi, sao ngươi lại..." Tứ cữu không dám nhận dây lưng của Vu Kính Đình.
Lúc đầu còn nghĩ, Vu Kính Đình có thể sẽ bao che cái tên hỗn đản Trần Đông này, dù sao Trần Hạc cùng Tuệ Tử cũng một nhà thân thiết.
Tứ cữu thậm chí còn tính đến chuyện cá chết lưới rách, bên hông còn giắt một con dao găm.
Nhưng người ta hiện tại thái độ tốt như vậy, hắn cũng không thích ứng, không lẽ lại đi đánh người đang tươi cười?
"Không thể nói không liên quan đến ta, đứa trẻ này hợp ý với vợ ta, hai vợ chồng ta quyết định nhận nó làm em trai, dù mới quyết định hôm nay, nhưng chuyện hỗn xược trước đó của nó không thể xóa bỏ."
Lời Vu Kính Đình làm vợ chồng tứ cữu rất kinh ngạc.
Tứ cữu mợ nhịn không được khuyên nhủ: "Kính Đình à, con và Tuệ Tử đều là người tốt, làm gì nhận thứ lòng lang dạ sói thế này? Nó có thể bỏ thuốc con nhà chúng ta, khó đảm bảo về sau không ra tay với con và Tuệ Tử."
Lời này không chỉ tứ cữu mợ muốn hỏi, Trần Đông trong lòng cũng nghĩ như vậy.
Hắn không rõ, Vu Kính Đình rõ ràng ghét mình như vậy, vì sao vẫn hứa hẹn với mọi người chuyện này.
"Nó đích xác không phải người tốt..." Vu Kính Đình một tay đặt lên người Trần Đông, dùng tay đánh còn không đủ, lại dùng roi da quất mạnh vào hắn.
Lực tay rất mạnh, làm vợ chồng tứ cữu giật mình, nhìn thôi cũng thấy đau.
"Nhưng dù nó không tốt, cũng là người, vợ ta không muốn bỏ mặc nó, vậy ta phải giúp cải tạo. Ta hiểu sự tức giận của các người, đổi lại con trai ta mà bỏ thuốc người khác, ta lột da rút gân nó luôn."
Vợ chồng tứ cữu lúc đầu còn định liều mạng, nghe Vu Kính Đình nói vậy, tứ cữu mợ phá phòng, bụm mặt khóc nức nở.
"Con trai tôi còn nhỏ vậy, sau này biết làm sao đây, đều là người thân thích, sao nỡ xuống tay tàn độc như thế?"
"Tôi với Tuệ Tử đã bàn, để thằng hỗn đản này lấy công chuộc tội, mỗi ngày tan học nó phải cùng Trần Truyền vận động, về sau Trần Truyền vận động nửa tiếng thì nó phải tập một tiếng. Làm không xong thì tôi sẽ dùng roi đánh nó, cho đến khi Trần Truyền khôi phục cân nặng bình thường. Mọi chi phí kiểm tra sau này của Trần Truyền đều do chúng tôi chi trả."
Trần Đông chưa từng nghe Vu Kính Đình dùng giọng ôn hòa như vậy để nói chuyện – những lúc hắn nịnh nọt trước mặt Tuệ Tử không tính.
Điều này khiến hắn có cảm nhận đa chiều hơn về Vu Kính Đình, trong lòng cũng có gì đó buông lỏng.
Vương Thúy Hoa thấy con trai nói vậy, lập tức đuổi kịp tiết tấu, liên tục xin lỗi vợ chồng người ta, hai mẹ con đều rất chân thành.
Vợ chồng tứ cữu không phải là không biết điều, cũng không tiện nói gì nữa, người ta thường là như vậy, bạn kính tôi một thước, tôi kính bạn một trượng.
Người ta muốn chính là thái độ, đã có thái độ, thiện chí giải quyết vấn đề cũng đủ, đương nhiên sẽ không làm ra chuyện cực đoan.
Giọng của tứ cữu cũng dịu xuống, phương án Vu Kính Đình đưa ra hắn cũng tương đối hài lòng, sau khi bàn chuyện Trần Đông cùng Trần Truyền giảm béo, hai vợ chồng ra về.
Béo dì đứng một bên định làm gậy quấy phân trâu thấy vợ chồng tứ cữu đi rồi, liền tiến lên nói với Vu Kính Đình:
"Thiết Căn à, sao con lại mềm mỏng thế? Cái uy phong lẫm liệt lúc trước của con đâu rồi?"
Bà ta còn tưởng được xem Vu Thiết Căn đánh nhau với người nhà cơ, kết quả lại thế này?
"À, muốn xem ta uy phong lẫm liệt? Dễ thôi mà." Vu Kính Đình đi đến trước chiếc xe đạp dựng ngoài cửa, là chiếc dì béo đi đến.
Theo trên đầu mẹ hắn rút cây trâm bạc, dùng đầu nhọn của nó, nhắm vào lốp xe của béo dì.
Béo dì: ?????
Phụt xì… Lốp xe sau bị đâm thủng, hơi cũng xì ra hết.
"Đủ uy phong chưa? À, chưa đủ, làm thêm nữa."
Vu Kính Đình lại đi vòng ra lốp trước, bắt chước theo, chọc vào! "Ngươi…!!!" Béo dì muốn tức chết.
Vu Kính Đình chọc thủng lốp xong, cắm cây trâm về lại trên tóc mẹ hắn, hai tay phủi phủi.
"Xem kịch vui lắm hả? Không đi nữa thì ta đâm không phải xe đạp đâu đấy… cút!"
Béo dì bỏ chạy mất dép.
Thằng nhãi trong núi này vừa vào thành, vẫn hung hãn như vậy, thật là ghê!
"Ngươi..." Trần Đông nhìn Vu Kính Đình, hắn càng không hiểu con người trước mắt này.
Rõ ràng là cái tính không sợ trời không sợ đất, vừa rồi lại khúm núm với vợ chồng tứ cữu thế?
"Khi mình có lý, dù là Thái Sơn đè đỉnh đầu, đầu gối cũng không được cong, cứ làm là được, nhưng nếu đuối lý thì phải gánh vác trách nhiệm, họa là do mày gây ra, mày phải chịu đến cùng."
Vu Kính Đình giơ tay, búng trán Trần Đông một cái.
"Lớn chút tâm, đừng làm vợ tao phải bực mình."
"Vì sao anh đối tốt với tôi vậy?" Hắn không hiểu, Vu Kính Đình hoàn toàn không cần nói với hắn những điều này.
Dù thân thể hắn rất đau, chỗ bị Vu Kính Đình quất roi vẫn âm ỉ, nhưng trong lòng lại có một nơi bừng sáng lên.
Đó là cảm giác yêu thương của người cha mà trước nay hắn chưa từng cảm nhận, Trần Hạc chưa bao giờ giáo dục hắn như vậy.
"Ai mẹ nó đối tốt với mày? Tao đây là nể mặt vợ tao, hiểu không? Tao đã cưới cô ấy, thì phải làm cho cô ấy vui vẻ mỗi ngày, phụ nữ giận dễ có nếp nhăn, loại hỗn trướng như mày còn chưa xứng làm trán vợ tao thêm một nếp nhăn nào."
Vu Kính Đình giơ tay, lại hung hăng búng mấy cái vào đầu Trần Đông, thằng nhãi con này còn dám nói đối tốt với nó hả, vậy thì lại "tốt" thêm chút nữa.
"Tôi cho rằng, cô ấy không ở cùng anh mới tốt." Trần Đông lẩm bẩm một mình.
Vu Kính Đình lại gõ mạnh hơn.
"Mày cho rằng? Mày là cái thá gì? Mày nghĩ là muốn sao thì được chắc? Mấy cái bằng tiến sĩ mày nhét vào bụng chó hết rồi hả? Mày chả khác gì cái mụ béo vừa nãy."
"Ý gì?"
Trần Đông hai mắt mất tiêu cự nhìn Vu Kính Đình.
"Mụ béo đó thì cứ nghĩ để đùi gà cho con là thương con, mở miệng là "ta vì tốt cho con", à, tao mà là con của bà ta, tao thà cả đời không ăn đùi gà cũng không muốn bà ta nhắc đến tao như vậy, giả dối! Tao chưa bao giờ che giấu, tao đối với Tuệ Tử tốt, không phải vì cô ấy, tao chỉ là vì tao."
Nàng cao hứng thì hắn thoải mái, vậy thay nàng lo lắng thì chẳng phải cũng là vì tốt cho mình?
Mấy cái người dùng "ta vì tốt cho con" bắt cóc ý thức con cái đó, đã từng hỏi con mình muốn ăn đùi gà một mình không?
Bất kỳ chuyện gì Vu Kính Đình làm cho Tuệ Tử, hắn đều không thấy là vì nàng, mà là vì bản thân mình.
Nàng cao hứng thì mắt sẽ cười, nàng cười một tiếng, trong lòng hắn lại mẹ nó sảng khoái. Làm người chẳng phải vì mình được thoải mái sao?
"Bớt mấy cái mày cho rằng đi, mày không phải Nữ Oa, loài người không phải là mấy con người mày nặn bằng bùn, mày dựa vào cái gì mà cho là mình có thể quyết định cả đời người khác?"
Lời này như sấm giữa trời quang, bổ vào đầu Trần Đông khiến đầu óc hắn thoáng thanh tỉnh.
Hắn cho rằng mang Tuệ Tử rời khỏi nhà họ Vu mới tốt cho cô, hắn cho rằng Vu Kính Đình không phải người xứng với Tuệ Tử.
Nhưng mấy cái "hắn cho rằng" lại không cái nào là đúng cả.
Phượng hoàng không phải cây ngô không đậu, con phượng hoàng trong lòng hắn cần cây ngô đồng, mà từ đầu đến cuối không phải là hắn.
"Vu Kính Đình."
Trần Đông gọi Vu Kính Đình đang muốn vào nhà lại.
"Lại định xả cái rắm gì?" Vu Kính Đình lười biếng quay người lại.
"Anh sau này đối tốt với cô ấy, đừng làm cô ấy phiền lòng, phải làm cô ấy cả đời được như bây giờ, vô tư vô lự."
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận