Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 86: Có sự tình là ngươi cha không có việc gì gọi đại gia (length: 7856)

Trần Khai Đức vừa mới mắng một câu con dâu, Vu Kính Đình liền cười nhẹ nhàng tiến lên, hai tay nắm lấy tay hắn.
Không biết còn tưởng rằng đây là lãnh đạo nào đến bắt tay quần chúng.
Tuệ Tử ra hiệu Vu Kính Đình túm người sang một bên giải quyết.
"Tiếp theo."
Nàng gẩy bàn tính nhanh như chớp.
Lạch cạch vài tiếng, rất nhanh đã tính xong tiền cho gia đình này.
Trần Khai Đức nghe số tiền của người ta nhiều như vậy, lại nghĩ đến phần của nhà mình, thiếu chút nữa tức nổ phổi.
Hắn có ý định chỉ vào Tuệ Tử mắng mấy câu, nhưng Vu Kính Đình lại như kìm lớn, hai bàn tay giữ chặt hắn không cho lay động.
"Này cha vợ của con ơi, có gì bất mãn thì cứ nói với con, đừng làm chậm trễ vợ con phát tiền cho người ta, được không?" Câu này của Vu Kính Đình thực sự là ngàn người hưởng ứng, trăm người đồng tình.
Những người phía sau xếp hàng đang đợi nhận tiền đấy thôi.
Câu "Cha vợ của con ơi" thực sự muốn làm cho Trần Khai Đức tức chết.
"Ta dù sao cũng là cha vợ của ngươi, ngươi cứ nàng đại gia, nàng đại gia mãi, được sao?!"
"À, nàng nhị đại gia? Nàng đại cữu, nàng nhị cữu đều là cữu của nàng à?"
"!!!"
"Trần Hàm Tuệ, con bất hiếu, sao tiền lại thế này? Sao lại ít như vậy?" Trần Khai Đức không làm gì được Vu Kính Đình, chỉ có thể gào lên với Tuệ Tử.
Tuệ Tử cũng không ngẩng đầu lên, cứ lo ghi chép sổ sách cho người nhận tiền ký tên.
"Công điểm con đã tính không sai, một mình ngươi chỉ được như thế này."
"Cho dù là con đi lấy chồng rồi, nhưng trong nhà chẳng lẽ không có mẹ con cùng chị con sao?"
"Này nàng nhị đại gia đừng có nói bậy bạ, mẹ vợ con là người trong thành, ăn lương hàng hóa, không có công điểm, con cũng không nhớ vợ con có chị gái —— vợ ơi, em có chị à?"
Vu Kính Đình biết vợ mình hễ cãi nhau là miệng không kịp nói, chủ động lên tiếng hòa giải.
Trần Khai Đức hận không thể dùng ánh mắt bắn chết hắn.
"Tôi là con một." Tuệ Tử thu sổ sách lại, bình tĩnh nói, "Người tiếp theo."
"Ta muốn đi tìm thôn trưởng!" Trần Khai Đức giận dỗi.
"Làm ồn cái gì đấy?" Thôn trưởng từ bên ngoài đi vào, trông vô cùng mệt mỏi.
Ông vừa mới tiễn Lý Hữu Tài xong, còn bị mẹ của Lý Hữu Tài ăn nói không có lý phun một mặt nước bọt.
Ôi chao, không biết Lý mẫu mấy ngày không đánh răng, cái mùi đó!
"Số tiền này không đúng!"
"Khai Đức à, ban đầu là các ngươi đồng ý hòa giải với Tuệ Tử, cái giá của hòa giải chính là công điểm của Liễu Tịch Mai và Vương Phân Phương, ngươi quên rồi sao?" Thôn trưởng nói.
"Người tiếp theo, bà nội!" Tuệ Tử gọi.
Vương Thúy Hoa đi vào, Tuệ Tử đếm tiền ngay trước mặt Trần Khai Đức.
"Nhà con có một lao động nam tối đa điểm công, một lao động nữ tối đa điểm công —— mẹ à, mẹ vất vả rồi."
Trần Khai Đức lại tức đến không chịu được.
"Vất vả cái rắm! Nhà nó bao giờ ra người làm việc?!"
Nếu không phải Vu Kính Đình đánh người, sao có thể được số điểm công cao như thế?
Tuệ Tử như không nghe thấy, lại cúi đầu kéo tính bàn mấy cái.
"Còn nữa, nhà con giao phân chuồng trước, phần đó cũng phải cộng thêm, tính cả số lương thực con đưa tới, thì còn lại bấy nhiêu đấy."
Vương Thúy Hoa cười ha hả nhận tiền, một xấp dày cộp, khiến Trần Khai Đức nuốt nước miếng ừng ực.
"Khoan đã, còn hai người lao động nữ công điểm, à ~ đều là tối đa điểm công đấy, vất vả cho Vương Phân Phương và Liễu Tịch Mai. Tiền này, mẹ cầm lấy."
Tuệ Tử lại rút một xấp tiền hào đưa cho Vương Thúy Hoa.
Không có gì làm cho Trần Khai Đức bực bội hơn chuyện này.
Vốn dĩ điểm công của hai mẹ con Vương Phân Phương không nhiều như vậy, đây là người trong đội sản xuất nghe nói tiền này định bồi thường cho Tuệ Tử, mấy người liền họp với thôn trưởng, tính toán lại, rằng Vu Kính Đình và Tuệ Tử bắt trộm có công.
Không có tiền dư để trả cho họ, chi bằng tăng thêm tỉ lệ, cho Tuệ Tử nhận nhiều thêm một chút.
"Cái này là của hai con." Vương Thúy Hoa cầm thêm hai phần tiền, cùng với phần của Vu Kính Đình, đưa chung cho Tuệ Tử.
"Tuy mẹ không rành chuyện, nhưng hai đứa sống với nhau, trong túi phải có ít tiền, lo mà ăn ở cho tử tế, trong nhà không đủ tiền thì lấy tiền này mà chi tiêu."
"Cám ơn mẹ!" Tuệ Tử sảng khoái nhận lấy.
Nàng phát hiện bà nội không phải là loại bà già chết ôm tiền, điều này cũng thật bất ngờ.
Bình thường bà nội ở nông thôn đối với con dâu mới ít nhiều gì cũng sẽ có chút đề phòng, còn bà nội lại là một người khá thoáng.
Trước kia muốn trả lại tiền sính lễ, Tuệ Tử muốn đưa lại nhưng Vương Thúy Hoa không nhận, bây giờ lại đem tiền bồi thường của Vu Kính Đình và Tuệ Tử trả cho họ.
Thật là bà nội thần tiên.
"Không cần cảm ơn mẹ, thằng Thiết Căn này ấy mà, thân toàn tật xấu không giả, nhưng có một điều tốt, tiền vào tay nó là đẻ ra tiền, còn Tuệ Tử con lại là người đặc biệt vượng phu, tiền cho hai đứa là để cuộc sống hai đứa càng ngày càng tốt đẹp hơn."
Những lời này của Vương Thúy Hoa làm cho Trần Khai Đức đỏ mắt.
"Đúng rồi, này cha vợ của con ơi ——" Vương Thúy Hoa cũng gọi Trần Khai Đức là cha vợ của con, không gọi thông gia, tổn thương không lớn nhưng vũ nhục cực mạnh.
"Chẳng phải là sắp tết rồi sao? Thằng Thiết Căn mua cho mẹ con chúng ta mấy cái áo bông mới, đẹp phải biết, vải còn thừa, may thêm được một cái, ngươi bảo Tịch Mai tới nhà ta."
Trần Khai Đức giận nói.
"Một cái áo bông mà đòi lấy tiền của nhà ta à?" Áo bông thì muốn, tiền ông cũng không muốn bỏ qua.
Vương Thúy Hoa vỗ đùi, cười cực kỳ ngông nghênh.
"Ngươi nghĩ gì đấy? Sao lại cho không được? Là bảo Tịch Mai đến xem để mở mang tầm mắt, nhìn thử kiểu cách thành thị, dính chút không khí giàu sang của nhà ta, rồi về nhà ngươi lấy tiền làm một cái, coi như cũng dính chút hỉ khí của con Tuệ Tử nhà ta."
"Phụt!" Tuệ Tử bật cười.
Những người khác trong phòng cũng cười ồ.
Mặt Trần Khai Đức lúc xanh lúc đỏ.
Ông thấy rõ rồi, hai mẹ con kia là đang ra sức che chở Tuệ Tử, đây là đang cho ông uống thuốc đau mắt đây mà!
"Khai Đức à, chúng ta đã tìm nhiều bậc trưởng bối làm chứng kiến rồi, các cụ đã nói ra thì không thể rút lại, điểm công là cho Tuệ Tử, ngươi đừng mơ nữa."
Thôn trưởng khuyên nhủ.
"Trần Hàm Tuệ! Đồ hồ ly tinh! Ngươi mau ra đây cho ta!" Mẹ của Lý Hữu Tài tóc tai bù xù xông vào.
Từ khi Lý Hữu Tài bị bắt đi, thần trí bà ta có chút không bình thường.
Vu Kính Đình lập tức buông tay đang nắm chặt Trần Khai Đức, tiện tay đẩy một cái, đẩy Trần Khai Đức tới trước mặt Lý mẫu.
"Cha của Trần Hàm Tuệ ở đây này, bà cào đi!" Nói xong, còn vỗ vai Trần Khai Đức một cái thấm thía.
"Cha vợ à, cả đời này ông có làm gì cho vợ con đâu, giờ là cơ hội để ông phát huy phong cách đấy."
Đi đi, bị đánh đi!
Trần Khai Đức bị Vu Kính Đình đẩy ngơ ngác, không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, móng tay đen sì của Lý mẫu đã lao tới, cào thẳng vào mặt ông, tả xung hữu đột.
Mặt Trần Khai Đức bị cào như mèo, lúc chia tiền thì gọi ông là cha vợ, lúc bị đánh thì nhớ ra ông là cha vợ à?!
"Trần Khai Đức, ông nuôi ra con gái tốt đấy! Ông nuôi ra con kế tốt đấy! Con trai tôi phải vào tù, còn Liễu Tịch Mai thì trốn mất, cả nhà ông chẳng có một người tốt!"
Lý mẫu không chỉ cào, bà ta còn cắn.
Bà ta nắm tóc, ghé vào tai nói nhỏ, khung cảnh một hồi hỗn loạn.
Trần Khai Đức chẳng đoái hoài gì đến đòi tiền nữa, miệng thì cứ ồn ào:
"Bà điên! Bà không sợ bị người ta chê cười à!"
Vừa chạy vừa kêu.
Bầu không khí vui vẻ này lại càng làm tăng thêm không khí ngày hội hỉ sự cho đám người đang xếp hàng nhận tiền.
Tuệ Tử nhìn thấy mà vui vẻ, tâm tình cũng tốt, tay gảy bàn tính càng nhanh hơn.
Vừa thấy sắp phát xong tiền, có thể về nhà thì ngoài cửa lại có người đi vào.
"Xin hỏi, ở đây có ai tên Trần Hàm Tuệ không?"
- Cảm tạ Hồng Khiết 10000 tệ, quan danh tăng thêm gửi tặng - (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận