Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 578: Cái này đến nói một chút (length: 7747)

"Chị dâu, sao chị lại không vui vậy? Nếu chị không muốn cho em xem, thì em không xem nữa, chị đừng buồn."
"Ta không sao, chỉ là xem đến...có hơi buồn."
"Đừng buồn mà, chị buồn là mặt anh ta lại nhăn lại đấy, cả hai người đều thế này thì về nhà chắc chắn cây cải đỏ cũng khó chịu, lúc đó cả nhà mặt mày ủ rũ hết."
Giảo Giảo chu môi, cố làm ra vẻ mặt khoa trương để trêu Tuệ Tử.
"Biết đâu do em thả bom thúi làm chị dâu khó ở thì sao." Vu Kính Đình phụ họa Giảo Giảo, cả hai người cùng nhau dỗ dành Tuệ Tử.
Có hai kẻ dở hơi an ủi, Tuệ Tử rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc.
"Ta không sao. Làm các ngươi lo lắng rồi, đi thôi, đi hỏi bác sĩ xem Giảo Giảo có cần uống thuốc nữa không đã."
"Thật không sao chứ?" Vu Kính Đình hỏi.
"Ừm, hôm qua là lịch sử của hôm nay, hôm nay là lịch sử của ngày mai, cứ nhìn về phía trước mà đi."
"Chị dâu, chị đúng là có tài văn chương!" Giảo Giảo giơ ngón tay cái lên, không hổ là chị dâu, đúng là thần tượng của nàng!
"Ừ, học thuộc đi, để dành mà dùng khi viết văn."
"...Chị dâu, chị có thể đừng để lịch sử của em toàn là chuyện của chị được không?" Học sinh tiểu học suy sụp mỗi ngày.
Từ bệnh viện đi ra, Giảo Giảo không cần Vu Kính Đình cõng, mà nhảy chân sáo, Tuệ Tử nhìn mà thấy lo lắng.
"Giảo Giảo, em đừng nhảy nữa, coi chừng đau khớp háng thì sao?"
"Em khỏe rồi mà, bác sĩ còn nói vận động trị bách bệnh, em không sao đâu." Giảo Giảo bây giờ chỉ muốn nhanh về nhà, tiêu diệt mấy món đồ hộp giấu trong túi của anh trai.
"Nó có sức sống mãnh liệt như cỏ dại ven đường vậy, dẫm thế nào cũng không chết, không sao đâu." Vu Kính Đình nói.
"Ai vừa nãy còn khẩn trương ra mặt, Giảo Giảo, em có sao không? Nếu em mà xảy ra chuyện gì, anh trai em sẽ nhảy xuống hố phân chết đuối đấy!"
"Ai nói thế? Lão tử nói lúc nào hả, đứng lại, đừng có chạy!"
Sức sống của thanh niên quả thật rất tràn trề, lúc đến còn ỉu xìu giờ đã sinh long hoạt hổ, cùng Vu Kính Đình nói chuyện không ngừng trên đường.
Đi ngang qua quán dê, Tuệ Tử nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Tam di mỗ!"
Tam di mỗ là thầy dạy piano của Giảo Giảo, trước đó một thời gian vào kinh, mới trở về không lâu.
"Vào đây ngồi chơi đi, nhà ta canh ngon lắm." Tam di mỗ nhiệt tình mời.
Tuệ Tử bèn dẫn Giảo Giảo vào, một giây trước còn nhảy nhót nô đùa với anh trai, một giây sau Giảo Giảo đã trở thành một cô gái điềm đạm, nhã nhặn kéo ghế nhỏ ra ngồi, cứ như là nàng đang kéo đàn trên ghế băng vậy.
"Các cháu đi đâu thế?" Tam di mỗ hỏi.
"Cái con bé này ăn nhiều quá nên bọn cháu đưa đến bệnh viện, ai ngờ đến bệnh viện thì..."
Vu Kính Đình đang nói giữa chừng thì bị Tuệ Tử nhanh chóng ngắt lời.
"Không có gì nghiêm trọng, bọn cháu quay về thôi." Nàng mà không ngăn lại thì chắc chắn Vu Kính Đình sẽ miêu tả chuyện một cách vô cùng kích thích, làm tam di mỗ buồn nôn không ăn nổi.
Tuệ Tử không muốn đắc tội thầy của Giảo Giảo.
"Không có gì là tốt rồi, dạo này có tập đàn không?"
"Ngày nào em cũng tập nghiêm túc cả, sư phụ xem dáng vẻ em cầm thực đơn cũng giống như đang lật bản nhạc, giống như sư phụ vậy, uống bát canh dê cũng có thể toát ra vẻ ung dung nhã nhặn của Mozart, còn rắc tiêu cũng như Beethoven đầy vẻ quật cường."
Giảo Giảo ba hoa không ngớt, làm tam di mỗ rất vui vẻ, xem nàng cứ cười hớn hở, bao nhiêu đời học trò, chỉ có cô học trò út này biết nịnh bà.
"Thêm cho đứa nhỏ một bát, hai cháu cũng ngồi xuống uống chút đi." Tam di mỗ được Giảo Giảo nịnh mát vui vẻ, quyết định mời bọn họ uống canh dê.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?" Tuệ Tử thấy Vu Kính Đình ngồi đó mân mê cằm, như đang suy tư gì.
"Mozart, nghe quen quen nhỉ?"
"Anh ơi, em dạo này toàn luyện nhạc của ông ấy mà." Giảo Giảo coi thường anh trai, đúng là không có kiến thức!
"Không, không đúng, chị dâu đã nói với ta là..."
"A...Đừng nói!" Tuệ Tử định bịt miệng hắn lại nhưng không kịp.
Cậu chàng ngốc Vu Kính Đình đã nói toạc ra: "Có phải là cái nhạc sĩ thích ăn phân ấy không?"
"Phụt!" Tam di mỗ phun hết canh dê ra ngoài, Tuệ Tử che mặt.
Đồ quỷ tha ma, sao lại nói cái này ra chứ!
Giảo Giảo trợn tròn hai mắt.
"Anh ơi, anh đừng có chửi bới thần tượng của em!" Nàng rất thích Mozart đấy biết không!
"Chị dâu ngươi nói mà, không tin thì hỏi chị ấy."
Tuệ Tử cực kỳ xấu hổ, cố cười: "Ta cũng nghe người ta nói thôi, thật hay giả thì ta cũng không biết... Cái đó, không tin lời đồn a."
"Ôi trời, hai đứa làm ta hết cả ngon miệng rồi... Phục vụ, đem cái bát canh dê của thằng nhãi thúi này đi, ta quyết định không mời nó nữa."
"Đừng mà tam di mỗ, cô ta mới là đầu sỏ gây tội, không cho cô ta uống là được rồi, còn cháu thì phải uống." Vu Kính Đình chỉ vào Tuệ Tử.
Tuệ Tử câm nín, nàng cũng chỉ là đọc được trên mấy trang công cộng của người đời sau mà thôi, thật giả nàng làm sao mà biết được chứ.
"Cho con đi sư phụ, một mình con có thể uống ba bát." Giảo Giảo giơ tay, hiên ngang lẫm liệt, "Bỏ qua cho anh chị con đi, có canh dê cứ để con hết!"
"Sau đó lại mò vào bệnh viện, bắt bác sĩ xoa bụng cho để chạy nhà vệ sinh à?" Vu Kính Đình liếc xéo em gái.
Tuệ Tử nhắm mắt, con hàng này rốt cuộc vẫn là nói ra hết rồi!
Tam di mỗ dở khóc dở cười, đáng lẽ ra không nên cho mấy kẻ dở hơi này vào mới phải, cũng may bây giờ chưa phải giờ ăn cơm, xung quanh cũng không có nhiều khách.
Nếu không phải cái nội dung trò chuyện nặng mùi thế này, thì thể nào cũng bị mọi người vây đánh cho một trận rồi, người ta đang ăn cơm mà lại đi nói mấy chuyện này, không đánh thì phí.
"Nhưng nói thật nhé tam di mỗ, ta thật sự rất tò mò, Mozart thật sự ăn à?" Tuệ Tử bất chấp xấu hổ, nói đến đây thì nàng cũng muốn biết chuyện đã làm nàng tò mò suốt hai đời này, rốt cuộc là thật hay không?
"Chuyện này thì..."
Tam di mỗ vừa mới định nói thì phía bên ngoài quán truyền đến tiếng cãi nhau, thu hút hết sự chú ý của mọi người.
"Thẩm Lương Ngâm! Xem cô làm chuyện tốt này! Ta bảo cô chăm sóc tốt cho Tiểu Thường, sao cô lại làm hại nó sinh non thế hả?!" Thẩm phụ vung tay tát vào mặt Thẩm Lương Ngâm.
"Ba, đây là ở ngoài đường mà, có gì về nhà nói." Thẩm Lương Ngâm không để ý rằng nhà Tuệ Tử đang ở trong quán canh dê bên cạnh nhìn nàng qua lớp kính, nhỏ giọng năn nỉ Thẩm phụ đã phát điên.
"Về nhà cái rắm! Lão tử đã bị cái đồ sao chổi mẹ con nhà cô làm cho tuyệt tự rồi! Cô có biết không hả, đó là con trai đấy, con trai!"
Giọng của Thẩm phụ càng ngày càng lớn, đến thân phận cũng không để ý nữa.
"Con trai thì có gì hơn người chứ?" Thẩm Lương Ngâm bị hắn nói con trai liên tục, kích động mà quát lại.
"Cô biết cái gì!" Thẩm phụ lại tát thêm một cái nữa, "Lão tử chỉ cần có con trai thôi, nhìn thấy cái đồ con gái chỉ tốn tiền của nhà ngươi thôi đã thấy ghét rồi! Đàn bà đều là đồ vô dụng, nuôi tốt đến mấy rồi cũng phải gả đi!"
Qua lớp kính, Tuệ Tử nghe được rõ mồn một tiếng bàn tay tát vào mặt, thấy gương mặt xinh đẹp của Thẩm Lương Ngâm bị đánh sưng lên, nhíu mày.
"Sao lại có thể đánh phụ nữ như vậy chứ?" Tam di mỗ không biết quan hệ giữa Thẩm Lương Ngâm và nhà Tuệ Tử, thấy cảnh này không vui nói.
Là người có chính nghĩa, gặp chuyện bất bình phải lên tiếng.
"Tam di mỗ ngài cứ ngồi đi, con ra ngoài một lát."
Vu Kính Đình thấy Tuệ Tử định ra ngoài thì giữ tay nàng lại, Thẩm Lương Ngâm là muốn mua quan hệ với Tuệ Tử nên mới bày ra bộ mặt này, nàng hiện tại như vậy là do tự mình chuốc lấy, hà cớ gì phải quan tâm cái loại người này?
"Chuyện này là chuyện khác, ân oán của nàng và ta tính sau, ta phải thay toàn bộ chị em phụ nữ dưới gầm trời này nói vài lời."
Trọng nam khinh nữ đã rất ghê tởm rồi, còn dám mở bản đồ công kích toàn thể phụ nữ, cái này phải nói rõ một chút.
( hết chương này ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận