Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 778: Thái cực phân hai nghi (length: 8398)

Trần phụ ở trong thư phòng, cùng môn sinh ngày xưa dẫn chứng kinh điển, bàn luận chuyện trò, khi nói đến hăng say, Vu Kính Đình dẫn Tuệ Tử đi vào.
"Ông ngoại, có khỏe không?" Vu Kính Đình nhiệt tình chào hỏi.
Trần phụ nhìn thấy hai người họ, giây trước còn đang trưng ra vẻ mặt sói đội lốt cừu, giây sau liền biến thành mặt cau có.
"Kính, Kính Đình, sao ngươi lại đến đây?" Lời Trần phụ nói không trôi chảy.
"Con nhớ ông nên đến thăm, cũng thường xuyên qua lại mà."
Trần phụ nghe thấy hắn nói thường xuyên qua lại, hai mắt tối sầm, đừng nói nữa.
Hai đứa cháu này đối với ông chẳng khác gì ôn thần, mỗi lần thấy chúng đều không có chuyện tốt.
"Ta đang có khách, hay là các con—"
"Ôi, đây là cao tài sinh đi du học về mà bà ngoại hay nhắc tới phải không? Kính đã lâu kính đã lâu — hút điếu thuốc không?" Vu Kính Đình vốn dĩ rất quen thuộc, trực tiếp lướt qua Trần phụ, đi đến trước mặt người đàn ông ngồi ở bàn, thuận tay móc hộp thuốc lá từ trong túi ra.
Nhìn thái độ nhiệt tình này của hắn, còn tưởng hắn với người ta là bạn cũ giao tình nhiều năm vậy.
"Tôi không hút thuốc, cảm ơn." Người trẻ tuổi không kiêu ngạo không tự ti, đứng lên bắt tay Vu Kính Đình, ánh mắt lại rơi trên người Tuệ Tử ở sau lưng Vu Kính Đình.
Hôm nay Tuệ Tử mặc một chiếc váy liền áo cổ rộng màu hồng nhạt, tay áo phồng phối cùng thắt lưng vuông, để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp và vòng eo thon thả, tết tóc công chúa, cảm giác thiếu nữ rất đậm.
Màu hồng tươi tắn, con gái ở độ tuổi thanh thiếu niên phần lớn sẽ thích màu hồng, nhưng màu này người bình thường khó mà gánh nổi, rất dễ bị sến súa, nhưng Tuệ Tử da trắng lạnh mặc vào lại rất đẹp, thêm vào khí chất cao sang của cô, đứng ở đó cứ như khuê tú bước ra từ tranh danh họa.
Khuyết Ngô Vũ khó dời mắt khỏi Tuệ Tử.
Ảnh của nàng đã đủ làm hắn kinh diễm rồi, không ngờ người thật còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh, vẻ đẹp trong trẻo, nhu hòa, cao quý đập vào mặt, giống như một đóa quân tử lan đang nở rộ, ngay thẳng xinh đẹp, đặc biệt tao nhã, diễm lệ mà không tầm thường, tự mang phong thái của người văn nhân, khiến người ta nhìn một lần là không thể nào quên, chỉ muốn mang nàng về nhà lén nuôi dưỡng.
Ý thức được tên đàn ông có dáng vẻ đạo mạo kia nhìn Tuệ Tử có vẻ lâu, Vu Kính Đình mắt tối lại, tay bên trong âm thầm dùng sức.
Khuyết Ngô Vũ còn đang thưởng thức vẻ đẹp của Tuệ Tử, từ tay truyền đến một trận đau nhức, hắn thu hồi tầm mắt nhìn về phía Vu Kính Đình, Vu Kính Đình vẫn cười thân thiện như vậy, nếu như không phải cảm giác đau nhức đến từ tay quá rõ ràng, Khuyết Ngô Vũ thật sự sẽ cảm thấy người đàn ông đang cười rạng rỡ trước mặt này là một người hiền lành thân thiện.
"Chào anh, tôi là Khuyết Ngô Vũ, rất vui được làm quen với bạn." Khi Khuyết Ngô Vũ nói đến cao hứng, khóe mắt cũng giật giật.
"Tôi là Vu Kính Đình." Vu Kính Đình buông tay ra.
Tuệ Tử thấy tay Khuyết Ngô Vũ trắng bệch đi một vòng lớn, trong lòng tự nhủ Vu Thiết Căn ra tay thật là tàn nhẫn.
Nhưng mà người trẻ tuổi trước mặt cũng là một nhân vật tàn nhẫn, cô nhìn bằng mắt thường đều thấy chắc sẽ đau lắm, mà người đàn ông này lại không rên một tiếng, thậm chí còn không xoa xoa.
Đối với mình tàn nhẫn, đối với người khác khẳng định cũng giống vậy. Câu nói không đầu không đuôi này nhảy vào đầu óc Tuệ Tử, cô đánh giá Khuyết Ngô Vũ, nhưng càng nhìn càng thấy quen.
Người đàn ông này chỉ thấp hơn Vu Kính Đình một chút, trong người bình thường xem là cao, không giống như Vu Kính Đình cố gắng luyện tập cho cơ thể cường tráng, thân hình hắn lại gầy gò.
Áo sơ mi trắng mặc trên người hắn trông có hơi rộng, càng thêm vẻ sạch sẽ thanh tú, mắt hai mí rất sâu, có một đôi mắt đẹp mang vẻ u buồn, khóe mắt có nốt ruồi lệ, mang đến cảm giác yếu đuối ôn nhu không chống lại gió lạnh.
Khi hắn đứng chung một chỗ với Vu Kính Đình, sự tương phản mãnh liệt vô cùng kích thích thị giác, tựa như âm dương lưỡng nghi trên thái cực, hoàn toàn là hai kiểu người khác nhau.
Khí chất hoàn toàn trái ngược, lại cùng hút ánh nhìn của người khác.
Chỉ là Tuệ Tử càng nhìn, càng cảm thấy người đàn ông này quá đỗi quen mắt.
"Hình như chúng ta đã gặp nhau rồi phải không?" Cuối cùng Tuệ Tử cũng hỏi ra, thậm chí cô cảm thấy, cảm giác quen thuộc mà người đàn ông mặc áo trắng như tuyết này mang đến còn nhiều hơn cả ông bà ngoại.
"Tôi cũng cảm thấy cô em gái này tôi từng gặp rồi, có lẽ chúng ta kiếp trước đã gặp nhau rồi chăng." Khuyết Ngô Vũ cười nhạt với Tuệ Tử, vươn tay muốn bắt tay cô một chút.
Vu Kính Đình bước nhanh một bước, rất tự nhiên đứng trước mặt Tuệ Tử, vươn tay lần nữa nắm tay Khuyết Ngô Vũ.
Mắt Khuyết Ngô Vũ trợn to thêm một chút, vết tích vừa mới mờ đi lại trắng thêm mấy phần.
"Ngài đi du học về cũng xem Hồng Lâu Mộng sao?"
"Chỉ là thăm hỏi đơn giản thôi, để các anh chê cười." Khuyết Ngô Vũ mỉm cười, nhã nhặn lễ độ.
Lời qua tiếng lại, hai ba câu nói đơn giản, tựa mặt nước bình tĩnh như không có chút sóng, bên trong lại ẩn chứa xoáy nước khổng lồ, chỉ cần một câu vô ý, là có thể đem đối phương cuốn vào trong đó.
Vu Kính Đình là cao thủ, Khuyết Ngô Vũ cũng không kém, lấy nhu khắc cương, chiêu thức như không chiêu, Vu Kính Đình muốn tiếp tục hung hổ dọa người, thì có vẻ khí độ không đủ.
"Hai người các con thật là mới gặp nhau lần đầu sao?"
Trần phụ đứng bên cạnh căn bản không chen lời vào được, ông thậm chí còn không biết hai người này mới gặp mặt như thế nào mà mối quan hệ liền "tốt như vậy"?
Thời gian nắm tay, có hơi lâu nha.
"Có thể là kiếp trước, cậu ta cũng đã gặp qua con rồi chăng?" Vu Kính Đình cười mà đáy mắt không hề có ý cười.
"Có lẽ vậy." Khuyết Ngô Vũ cũng cười một cách lạnh lùng.
"Thưa thầy, hôm khác con sẽ đến bái phỏng thầy, hôm nay không làm phiền nữa."
Trần phụ vội tiễn hắn, Khuyết Ngô Vũ nói với Vu Kính Đình:
"Vu huynh, chúng ta còn có dịp dài về sau."
Đi ngang qua chỗ Tuệ Tử, Khuyết Ngô Vũ dừng lại.
Chớp động lông mi, sáng rực nhìn chăm chú vào cô, không nói gì, chỉ hơi giật giật khóe miệng.
Trong mắt cô, Tuệ Tử nhìn thấy sự ảm đạm không rõ kỳ lạ, tựa hồ còn ẩn chứa nỗi buồn man mác, điều này làm cho cô rất tò mò, tầm mắt luôn đuổi theo bóng lưng người đàn ông kia rời đi.
"Người đi rồi, còn nhìn gì nữa? Hay là ta giúp cô gọi người về, rồi lại cho hai người cô dọn ra một căn phòng, để hai người cô cùng nhau thảo luận cổ điển danh?"
Vu Kính Đình tức giận nói, sự khác thường của Tuệ Tử hắn là người gối ấp tay kề sao có thể không nhìn ra.
"Em chỉ là tò mò, hắn cho em cảm giác tựa hồ có chút quen thuộc, anh chắc chắn trước đây em chưa từng gặp người này sao?"
Tuệ Tử cảm thấy ánh mắt Khuyết Ngô Vũ nhìn cô thật có ý vị sâu xa, nhưng cô lại không thể nào hiểu được đó là ý gì.
"Dừng ngay sự tò mò của em với hắn lại, phụ nữ mà sinh lòng tò mò với đàn ông khác ngoài chồng mình, thì đó cũng không phải là chuyện tốt lành gì."
Tuệ Tử mím môi một cái, cô cảm nhận được sự không vui trong lời nói của hắn, từ khi cô tỉnh lại đến nay, hắn vẫn chưa từng dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy để nói với cô.
"Em không thích anh dùng giọng ra lệnh để nói với em." Tuệ Tử tủi thân, cảm giác này lại rất lạ lẫm.
Chắc chắn hắn chưa từng đối xử với "tương lai" của mình một cách gay gắt như vậy, có lẽ cô nên cảm thấy may mắn khi phiên bản non nớt của mình đang có sự "khởi đầu" thế này sao?
Thấy Tuệ Tử tủi thân, Vu Kính Đình cũng đã hối hận.
Hắn dẫn Tuệ Tử đến đây, vốn dĩ là muốn cho cô xem sự trụy lạc của kẻ văn nhân, để cô thấy Trần phụ cặn bã bao nhiêu, Trần mẫu bất hạnh thế nào.
Không đạt thành được mục đích, lại còn khiến cô nhìn thấy Khuyết Ngô Vũ cái tên tiểu bạch kiểm này.
Hắn cùng Tuệ Tử lớn lên bên nhau, làm sao lại không biết, Khuyết Ngô Vũ giống như là mẫu đàn ông mọc lên ngay đúng gu thẩm mỹ của Tuệ Tử vậy.
Nếu như là một Tuệ Tử không mất trí nhớ, thì hắn vẫn có lòng tin, rốt cuộc là tình cảm của hai người nhiều năm như vậy, trong mắt nàng sẽ không có bất kỳ người đàn ông nào.
Nhưng bây giờ ký ức của Tuệ Tử chỉ mới dừng lại ở năm 17 tuổi, theo như cuộc nói chuyện giữa cô với Lưu Á Nam thì không khó để biết, kiểu người mà cô thích chính là dạng Khuyết Ngô Vũ.
- Hôm nay ngủ cả ngày, đổi mới chậm chút, xem xem buổi tối nhảy xong tập thể dục sau có hay không còn tinh lực mà viết thêm một chương nữa ( hết chương này )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận