Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 103: Tại kỳ quái lĩnh vực bị làm hạ thấp đi (length: 8051)

Vết dơ này một bên rốt cuộc xong xuôi, đám tiểu đệ của Vu Kính Đình cũng mua rượu về tới.
Một đoàn người hướng nhà lão Vu đi, vốn dĩ là không đi ngang qua nhà Trần Khai Đức, Trần Tử Diêu nghĩ đến việc nghe được "mật báo" trong nhà vệ sinh, trong lòng có một ngọn lửa vô danh, nói muốn xem thử tên tỷ phu cũ, liền để Tuệ Tử dẫn hắn lại đây.
Hắn muốn tự mình hỏi Trần Khai Đức, vì cái gì lại mắng Tuệ Tử cùng tỷ của hắn.
Cửa lớn nhà lão Trần bị khóa từ bên ngoài, trên mái nhà ống khói còn bốc khói.
"Rùa đen rụt đầu." Trần Tử Diêu quá quen thuộc cái trò hề này.
Tên tỷ phu cũ lần trước cũng làm như vậy, đem cửa khóa từ bên ngoài, còn người thì ở trong nhà, làm bộ không có ai.
Nhà họ Trần là thư hương thế gia, gặp phải loại diễn xuất vô lại này của Trần Khai Đức, một chút biện pháp cũng không có, cũng không thể trèo tường vào trong được chứ?
"Tiểu cữu, rốt cuộc trong nhà này có người hay không, thử một chút sẽ biết." Vu Kính Đình bắt đầu nổi lên ý nghĩ xấu.
Vu Kính Đình ở trước mặt người khác thì rất càn rỡ, nhưng đối với người nhà mẹ đẻ chân chính của tức phụ thì lại khép nép, một tiếng một tiếng tiểu cữu, gọi cực kỳ trơn tru.
Lấy ra một tràng pháo từ trong túi.
Người bình thường sẽ mang theo đồ chơi này bên người sao? Trần Tử Diêu kinh hãi.
Vu Kính Đình châm tràng pháo, ném vào trong chuồng vịt nhà Trần Khai Đức.
Chuồng gà không, gà bị Tuệ Tử bắt đi rồi, còn chuồng vịt thì vẫn còn.
"Đùng!"
Con vịt bị nổ tung nhảy dựng, bay ra ngoài khỏi chuồng cao hơn một mét, bị dọa đến mức vịt cũng biết bay.
Cái thao tác tồi tệ này làm tiểu cữu trợn mắt há mồm, thật sự là quá tổn hại!
Vu Kính Đình ném một quả "lôi" xong, lại lấy ra một quả, lần này mục tiêu là nhắm vào cửa sổ.
Rắc, rắc!
Lại là hai tiếng kinh lôi.
Trần Khai Đức cuộn tròn người, nhét mình vào trong hầm khoai tây không tới một mét, nghe tiếng Vu Kính Đình đốt pháo bên ngoài, tim gan run lên.
Cũng may hắn đã trốn tới trước, để cho tên vô lại kia mất mặt bên ngoài!
Trần Khai Đức lấy tay che đầu, ngồi xổm trong hầm khoai tây, dựa vào việc tự mình nghĩ ra để an ủi mình.
"Trần Tử Diêu thấy Vu Thiết Căn hỗn hào như vậy, chắc chắn phải dẫn Tuệ Tử đi, ha ha, tốt nhất là cho sập cả nhà lão Vu đi."
"Con mẹ nó! Có ở nhà không?" Vu Kính Đình gọi lớn từ bên ngoài truyền đến.
Trần Khai Đức sợ hãi che miệng lại, chỉ sợ lên tiếng thì bị nghe thấy.
"Không có ở nhà sao? Vậy ta cho nổ cả nhà vệ sinh nhé?"
Đừng!!!
Tiểu nhân trong lòng Trần Khai Đức gào thét vang trời, hoảng đến bắp chân run rẩy.
Bên cạnh hắn còn có một đống phân vừa xả, nghe đến đây, tức đến mức muốn đứng dậy đi ra ngoài đòi lại lời giải thích, Trần Khai Đức vội vàng kéo lại.
"Mau đừng ra ngoài! Tiểu cữu của Tuệ Tử đến rồi, hắn thấy ngươi là đánh chúng ta đấy!"
Trần Khai Đức tự biết mình ép buộc Tuệ Tử gả chồng không đúng, không dám thấy nhà mẹ đẻ vợ cũ, đối mặt với Vu Kính Đình tới gây chuyện, chỉ có thể trong lòng chửi rủa, thân thể thì ngoan ngoãn trốn ở dưới hầm.
Vu Kính Đình rút ra quả pháo cuối cùng, thở dài với Tuệ Tử.
"Coi như ta vì cô nương dùng hết đồ tồn để nổ nhà vệ sinh, tối nay cô nương nhiều nhất cũng chỉ ăn thêm một bát cơm."
Vừa rồi chọc cho Tuệ Tử không vui, sợ Tuệ Tử vì giảm béo mà không ăn cơm, cố ý nói như vậy.
Khóe miệng Tuệ Tử co rút lại.
Nàng có bị khẩu vị nặng lắm thì mới có thể nghe đến nổ nhà vệ sinh mà thèm ăn chứ? Hiện tại đã bắt đầu thấy buồn nôn rồi!
Tiểu cữu luống cuống, vội vàng kéo Vu Kính Đình.
"Cái đồ chơi này nổ lên, văng vào người thì sao!"
"Kinh nghiệm đầy mình? Đã từng bị văng trúng vài lần rồi à?" Vu Kính Đình làm tiểu cữu tức đến nghẹn thở.
Trong nháy mắt xấu hổ, liền quay đầu sang bên cạnh, vừa vặn đối diện với đôi mắt to đầy tò mò của Tuệ Tử.
"Tiểu cữu, anh sẽ không thật sự bị văng trúng rồi đấy chứ?"
Mặt tiểu cữu lập tức đỏ bừng.
Vu Kính Đình phát hiện ra đại lục mới lạ, khuôn mặt ửng đỏ của tiểu cữu hình như cũng không khác gì so với tức phụ hắn? Di truyền gia tộc?
"Ta, ta, lúc còn nhỏ không hiểu biết, nên mới——" tiểu cữu không muốn bị mất mặt trước Vu Kính Đình, kiên trì vớt vát thể diện cho mình.
"Đám con trai nghịch ngợm nổ nhà vệ sinh, chuyện này không phải quá bình thường sao?"
Không nổ nhà vệ sinh, cũng sẽ nổ nắp cống thôi, chuyện bị bắn đầy người thì ai mà không có, không ai cười ai cả! Tiểu cữu nghĩ vậy.
"Tức phụ, cô nương dẫn tiểu cữu ra phía sau đứng đi, để cho cô nương và tiểu cữu xem ta thể hiện tài năng."
Vu Kính Đình tiêu sái châm pháo, dưới vẻ mặt ngơ ngác của tiểu cữu, lùi lại mấy bước, đưa tay lên, hạ xuống, "Biu"~ Hoàn hảo.
Hai tiếng "ầm" trầm đục.
Nhà vệ sinh nhà lão Trần ngay trong sân, ở phía sau đối diện với vườn rau phía trước.
Lúc này vườn rau đang cảm nhận được ác ý tràn đầy của thế giới, những thứ màu vàng xanh kia bắn ra, loang lổ rơi vãi một chỗ.
"Tiểu cữu, lần sau cậu muốn nổ nhà vệ sinh, dẫn ta đi theo, ta biểu diễn cho cậu xem khoảng cách an toàn, đương nhiên, cái này cũng cần phải ngắm bắn cho chính xác."
Vu Kính Đình vỗ vai tiểu cữu, tiểu cữu bị đả kích.
Bị xem thường ở một lĩnh vực kỳ lạ!
Tuệ Tử cảm nhận được sự háo thắng của tiểu cữu, từ tình thân của mình đối với tiểu cữu, an ủi nói:
"Cậu đừng so đo với hắn, cái tên này từ nhỏ đã nghịch ngợm, nổ hết nhà vệ sinh cả thôn mới luyện được sự chính xác này, nói không chừng khi hắn còn nhỏ cũng bị văng trúng, tự nổ mình một thân ấy chứ."
"Tuyệt đối không." Vấn đề liên quan đến tôn nghiêm đàn ông, Vu Kính Đình quả quyết phủ định, "Bất quá cũng có một lần bị văng trúng, có một lần tôi đang nổ nhà vệ sinh thì bố tôi ở bên trong."
"Sau đó?"
"Cây chổi bị đánh gãy, tôi nhớ đến tận bây giờ còn đau."
"Phụt!"
Tiểu cữu bật cười, đúng là có hình ảnh.
Tuệ Tử nâng trán, nàng còn nghĩ sẽ để cho hắn để lại một ấn tượng tốt trước tiểu cữu đấy chứ, thế này không phải ấn tượng tốt, mà là đã khắc sâu vào cõi lòng của tiểu cữu rồi.
"Kính Đình, thường ngày tính tình của anh vốn tốt mà, sao hôm nay tự dưng lại nóng nảy như vậy? Có phải ba em nói gì chọc giận anh không?"
Tiểu cữu vẫn còn ở đây, Vu Kính Đình đã dám đi thu dọn Trần Khai Đức, nói là không xảy ra chuyện gì, Tuệ Tử không tin.
Trong lòng tiểu cữu biết rõ Vu Kính Đình tại sao lại ra tay, Trần Khai Đức nguyền rủa Tuệ Tử và mẹ Tuệ Tử, Vu Kính Đình tới là vì đứng ra cho Tuệ Tử trút giận.
Chỉ cần Vu Kính Đình nói ra những điều đó trước mặt tiểu cữu, sẽ có thể vãn hồi lại một ít hình tượng, tiểu cữu còn nghĩ đến tài ăn nói ngọt xớt của hắn với mình trong lần gặp mặt, cơ hội tốt như vậy, Vu Kính Đình chắc chắn sẽ không bỏ qua.
"Không có gì, tôi chính là nhìn hắn không vừa mắt, tức phụ của tôi tốt như vậy, bị hắn gả cho tôi cái kẻ rác rưởi này chỉ với hai trăm đồng, cái đó gọi là gì cha chứ? Chỉ riêng về việc này, tôi đã không cần khách khí với hắn."
Tiểu cữu ngẩn người, cái tên này, định vị bản thân cũng khá rõ ràng đấy chứ?
Tự đào hố chôn mình, chửi chính mình luôn, là nhân vật tàn nhẫn a.
Vu Kính Đình nổ nhà vệ sinh nhà Trần gia, tinh thần sảng khoái, đối với hắn mà nói, xưa nay đều không để thù qua đêm, đã nợ thì trả ngay trong ngày.
Trần Khai Đức mắng hắn, hắn không có ý định so đo, nhưng nếu mắng tức phụ của hắn, mắng mẹ vợ của hắn, thậm chí cả đứa con nhỏ trong bụng của vợ hắn cũng nguyền rủa, vậy thì không thể dễ dàng bỏ qua được.
Nghe thấy hắn không nhắc tới một lời việc Trần Khai Đức mắng Tuệ Tử, trong mắt Trần Tử Diêu thoáng qua một vẻ tán thưởng.
Cái tên du côn này cũng không tệ, người anh em này, rất trượng nghĩa.
Không muốn để Tuệ Tử phải bận lòng, gánh vác hết tất cả.
"Những kẻ lòng dạ hẹp hòi ở trong phòng kia, nghe cho rõ đây!" Vu Kính Đình hùng hổ gào lớn, "Nhà vệ sinh là Vu Kính Đình tôi nổ, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, không giống có người, mang cái vỏ rùa vào rồi giả rùa đen rụt đầu không dám gặp người!"
Chạy đến nhà cha vợ mà nổ nhà vệ sinh, nổ nhà vệ sinh xong lại còn hung hăng càn quấy, Tuệ Tử bất lực nhìn về phía tiểu cữu, đau đầu không biết phải giải thích với tiểu cữu thế nào.
Ơ?
Tiểu cữu nhìn Vu Kính Đình, hai mắt tỏa sáng.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận