Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 445: Nguy hiểm đánh tới (length: 8207)

Tuệ Tử không có khả năng xuất mã nhập xác, nhưng nàng đã đoán được kết cục này.
Chẳng phải do nàng tính toán chuẩn mà nói chuẩn, mà do nàng nghĩ tới đúng thì nó thành sự thật.
Vậy nên khi trong thôn người buôn chuyện về việc xe ba gác của anh em nhà họ Doãn bị tịch thu, Tuệ Tử chỉ khẽ mấp máy môi, nói một câu:
"Là bà ta thấy ấn đường họ đen lại, dạo gần đây tất có tai họa."
"Chị dâu thứ tư, chị đoán chuẩn quá rồi! Họ thật là xui xẻo!"
Mọi người xung quanh đồng loạt bày tỏ sự khâm phục đối với Vương Thúy Hoa, tin chắc Vương Thúy Hoa có khả năng xuất mã.
Vương Thúy Hoa nhìn không thấu Tuệ Tử muốn làm gì, lại biết rằng nói nhiều sẽ hớ, cầm quả lê đông lạnh lên, chỉ cắn mà không nói gì, tạo cảm giác cao thâm khó lường.
Không đợi mẹ chồng nàng dâu Tuệ Tử hỏi, những người này mỗi người một lời kể lại toàn bộ diễn biến sự việc.
Hai anh em nhà họ Doãn đã bỏ ra tám ngàn đồng, mua lại cái máy kéo từ tay Vu Kính Đình.
Vì không đủ tiền mặt, họ còn thế chấp căn nhà, nói trong vòng hai tháng nếu không trả đủ hai ngàn đồng, sẽ phải giao nhà cho Vu Kính Đình.
Hiện tại chưa tới hai tháng thì xảy ra chuyện.
"Báo vừa mới đăng, cho phép nông dân dùng máy kéo kiếm tiền, chưa bao lâu đã không cho nữa, hôm nay người ta tới tịch thu máy kéo, bà cụ nhà họ Doãn sốt ruột ngồi bệt xuống đất khóc ầm lên."
Bà cụ nhà họ Doãn chính là mẹ của hai anh em nhà họ Doãn.
Trong thôn, bà ta không mấy hòa thuận với Vương Thúy Hoa.
Vương Thúy Hoa vốn xinh đẹp, mấy năm trước lại vẫn độc thân, một số người có thành kiến cho rằng, phụ nữ đẹp thường không phải là người tốt, mà là hồ ly tinh.
Bà cụ nhà họ Doãn cũng nằm trong số đó.
Khi nghe nói máy kéo bị tịch thu, trong lòng Vương Thúy Hoa có chút nao núng, có tâm sự, nói chuyện cũng không được tự nhiên.
Những người kia thấy bộ dạng của Vương Thúy Hoa như vậy, cũng biết ý không ở lại thêm, lần lượt ra về.
Có một người phụ nữ chơi thân với Vương Thúy Hoa đi sau cùng, đợi mọi người ra hết mới kéo Vương Thúy Hoa qua một bên thì thầm.
"Chị dâu thứ tư à, có lời này tôi không biết có nên nói hay không, nhà họ Doãn xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi lo họ trả thù nhà chị, hôm qua tôi nói chuyện với vợ nhà trưởng thôn, trưởng thôn cũng đang lo vụ này, trưởng thôn muốn sắp xếp thời gian lên thành phố thông báo cho chị một tiếng, lại sợ kinh động nhà họ Doãn."
"Nhà hắn bị tịch thu máy kéo thì liên quan gì đến nhà ta?" Vương Thúy Hoa hỏi.
"Chuyện này... trong lòng ấm ức thôi, nhà họ Doãn luôn muốn hơn thua, muốn so sánh với nhà chị, vốn định có máy kéo là phát tài được, kết quả..."
Tiền tài không kiếm được, máy kéo cũng không còn.
Sự hụt hẫng tâm lý quá lớn này, khó đảm bảo sẽ không sinh ra hành vi cực đoan.
Trưởng thôn lo lắng chính là chuyện này, lúc cha con nhà họ Vu đến đây, trưởng thôn đã muốn thu xếp thời gian vào thành phố báo tin cho cha con nhà họ Vu.
Biết rõ đầu đuôi sự việc, Vương Thúy Hoa không khỏi thở dài.
Tiễn khách, rồi cùng Tuệ Tử trò chuyện.
"Tuệ Tử à, con xem trong lòng mẹ, sao lại có chút không thoải mái? Tuy rằng lần này nhà ta không bị mất tiền, nhà họ Doãn trước đây cũng không tốt với nhà ta, nhưng sao trong lòng vẫn cứ bồn chồn."
Nếu không phải hai anh em nhà họ Doãn cố ý lấy máy kéo, người gặp xui xẻo có lẽ chính là nhà mình.
Nhưng bắt Vương Thúy Hoa cười trên nỗi đau của người khác coi như anh hùng hảo hán, nàng lại không làm được.
"Cũng thường thôi, mẹ, con biết mẹ đặc biệt lương thiện nên luôn kính trọng mẹ, anh Kính Đình và các em cũng giống mẹ chỗ này."
Lời Tuệ Tử khiến mặt già Vương Thúy Hoa nóng bừng, trong lòng lại thấy ấm áp không thôi.
Tuệ Tử thực sự nghĩ như vậy.
Kiếp trước khi làm ma, nàng đã thấy một mặt thiện lương của bà, kiếp này càng thêm khẳng định điều đó.
Đừng thấy Vương Thúy Hoa ngày thường nói năng thô tục, hễ một chút là thượng cẳng tay hạ cẳng chân, mắng té tát cả ngày không ngưng, nhưng bà vẫn rất lương thiện.
Vùng đất đen lạnh giá phía Bắc nuôi dưỡng ra một nhóm phụ nữ cá tính mạnh mẽ như Vương Thúy Hoa, bên ngoài mạnh bạo, hút thuốc uống rượu, mới gặp tưởng không dễ sống chung, nhưng sống chung lâu rồi mới thấy bản chất của họ rất cởi mở, nội tâm chân thành.
"Chiều nay để cha con dẫn ta đến nhà họ Doãn xem một chút, khuyên nhủ họ, còn con thì đừng đi." Vương Thúy Hoa nói với Tuệ Tử.
Tuệ Tử biết bà sợ làm mình sợ hãi, có ông chồng bên cạnh thì bà cũng sẽ không chịu thiệt, nên gật đầu đồng ý.
Buổi chiều, Vương Thúy Hoa cùng Vu Thủy Sinh đến nhà họ Doãn, Vu Kính Đình định thu dọn sân thì bị trẻ con quấy khóc, kêu gào trong phòng.
"A ba a ba a ba a ba a ~ "
Vu Kính Đình chỉ còn cách gác dụng cụ, vào nhà xem con.
Tuệ Tử không biết nên khóc hay cười.
"Chắc là buồn chán trong phòng nên muốn ra ngoài dạo chơi thôi."
Vu Kính Đình đưa tay véo mặt con gái, tiểu nha đầu cười khanh khách.
"Sao con giống khỉ con vậy? Một phút cũng không chịu ngồi yên? Nhìn em con xem, ăn no là ngủ, vụng trộm mập lên."
"Đưa các con ra ngoài dạo chơi một chút đi, thật vất vả mới về được một chuyến." Tuệ Tử thấy con trai cũng cứ ngó ra ngoài, liền đề nghị đi dạo.
Tuệ Tử và Vu Kính Đình bế hai con ra khỏi nhà, hai người đi song song về phía xa, phía sau đống cỏ khô nhà hàng xóm có một người đi ra.
Chính là em trai nhà họ Doãn, ánh mắt hắn chứa đầy thù hận, tay nắm chặt con dao.
"Vu Thiết Căn, các người không để cho tao sống tốt, thì tao cũng không muốn cho các người sống!"
Lúc này Vu Kính Đình không biết hiểm họa đang rình rập, hắn đang cùng Tuệ Tử đi dạo trong thôn.
Gặp người quen thì trò chuyện vài câu.
Bên ngoài thật lạnh, dạo một hồi, Vu Kính Đình sợ hai con bị lạnh, nên muốn về nhà.
Kết quả hai đứa trẻ cùng nhau khóc o o, rõ ràng vẫn chưa muốn về.
Tuệ Tử có chút bất ngờ, con gái vốn không chịu ngồi yên, nhưng con trai hôm nay lại khác thường, kêu còn to hơn cả chị gái.
Xem ra là vẫn muốn tiếp tục dạo chơi.
Vu Kính Đình thấy con trai cứ nhìn về phía đông một cây đại thụ, nghĩ nơi đó cách căn cứ bí mật của hắn không xa, liền tiện thể đi đến đó, dắt theo hai con.
Căn cứ bí mật của Vu Kính Đình chính là cái hang mà trước đây hắn từng đưa Tuệ Tử đến, do Vu Thủy Sinh đào cho hắn, ở ngay dưới chân núi.
Khi dẫn Tuệ Tử đến, hắn còn nói muốn để lại nơi này cho con mình thừa kế, lần này cũng coi như hoàn thành giấc mộng thuở nhỏ của hắn.
Hai đứa bé vào trong hang đều thấy rất lạ.
Vu Kính Đình ôm mớ cỏ khô trải lên đất, cùng Tuệ Tử ngồi xuống, mỗi người ôm một con.
Cái hang vốn không lớn, bỗng trở nên chật chội, Tuệ Tử thấy ánh mắt Vu Kính Đình sâu thẳm, đoán lúc này hắn chắc chắn đang cảm khái.
Ngày đó, một cậu bé không cha, bị người ta bắt nạt, chỉ có thể trốn trong này ủ rũ, bây giờ đã trở thành một người đàn ông cao lớn, cũng có gia đình riêng.
"Lần sau về, chúng ta mở rộng cái hang này ra một chút, tôi không nghĩ cô giỏi đẻ thế, một lần cả hai đứa."
Tuệ Tử cười gật đầu, vừa muốn nói đồng ý, thì lại nghe hắn bồi thêm câu.
"Không gian rộng một chút, hai ta làm gì bên trong cũng tiện."
"? ? ?" Nàng vì cái gì phải vào trong hang "Làm gì đó"?
Tuệ Tử đang định mắng hắn ba câu vô vị thì đột nhiên nghe được trên đỉnh đầu có tiếng người nói chuyện.
"Em trai của cậu đâu rồi? Không phải thật sự đi g·i·ế·t Vu Thiết Căn đấy chứ?"
"Ai biết được, sáng sớm nó thấy nhà họ Vu về thì tinh thần đã không tốt lắm rồi, tao khuyên nó nghĩ thoáng một chút, chuyện máy kéo cũng không trách được nhà họ Vu, nhưng nó không nghe, tao không để ý một cái là nó đã chạy mất rồi, cả con dao giết lợn ở nhà cũng mất luôn."
Tuệ Tử và Vu Kính Đình liếc nhìn nhau, Vu Kính Đình dùng tay chỉ vào mũi mình.
Người bị coi như lợn để chuẩn bị g·i·ế·t, chẳng lẽ lại là... hắn?
( hết chương ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận