Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 821: Không có người so nàng càng hiểu (length: 8072)

Trương Đức thực sự không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Bọn họ có lẽ không biết người phụ nữ mà Vu Kính Đình nói "Có đổi vài tòa núi vàng cũng không lấy" thực lực rốt cuộc như thế nào.
Nhưng mỗi một người bọn họ đi theo bên cạnh Vu Kính Đình đều biết, lão đại có bao nhiêu xem trọng cô người yêu thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau kia.
Người phụ nữ mà lão đại chung tình, lại sau khi lão đại bị bắt cóc, thản nhiên nói một câu, việc đó không quan trọng.
Trong mắt Trương Đức hiện lên sự tức giận, đối với Tuệ Tử không còn chút tôn trọng nào.
"Ta không có thời gian giải thích cho ngươi vì sao, hôm nay tất cả quyết định của ta đều theo ý của Kính Đình."
Tuệ Tử thấy hắn đứng bất động trước xe, liền tự mình cầm chìa khóa từ tay hắn mở cửa xe, ý bảo hắn lên xe.
Cảm xúc của Trương Đức lúc này đều đã thể hiện hết trên mặt, trong một khoảnh khắc nào đó, hắn đã thấy bất bình thay cho lão đại.
Tình thế hiện tại không cho phép hắn xoắn xuýt quá lâu về vấn đề này, đành lên xe lái đến điểm đến, thái độ đối với Tuệ Tử cũng lạnh nhạt hơn lúc mới gặp.
"Để ta nói qua về vấn đề tài chính hiện tại của chúng ta——"
"Không cần, ta đều biết cả rồi."
"? ? ?"
"Trừ tiền cọc chúng ta đã đặt trước, hiện tại chúng ta còn nợ 18 vạn 5 tiền hàng."
"!!!!" Đến cả việc này mà nàng cũng biết sao?
"Tiền hàng bên ngoại thương nợ chúng ta hôm nay nhất định phải thu hồi, chậm nhất là không được quá 3 giờ chiều mai, nếu không lợi nhuận ròng của chúng ta ít nhất sẽ giảm 5%."
"Ý của cô là——?"
"Tỉ giá hối đoái sắp thay đổi."
Tuệ Tử vừa nói ra bốn chữ này, biểu cảm của lão tam đã biến đổi.
Mấy anh em nhà họ ai cũng có người quen làm ăn, tự xưng tin tức nhanh nhạy, vậy mà họ đều không nghe được tin tỷ giá hối đoái sắp thay đổi, vậy mà nàng lại biết được?
"Mấy ngày nay chắc chắn có tin đồn rồi, mảng cơ bản này ta vẫn luôn để mắt đến, gần đây có đoàn nước ngoài đến hoa đàm phán, tất nhiên sẽ liên quan đến vấn đề tỉ giá hối đoái, chúng ta thu tiền hàng về trước còn có thể đảm bảo mức chênh lệch 5 lần so với tỷ giá hối đoái của chính phủ, đối phương chắc chắn biết tin trước, muốn kéo dài thời gian của chúng ta."
Trương Đức kinh ngạc.
Chuyện lớn chuyện nhỏ trong công ty không có gì nàng không biết, thông thạo cả các vấn đề về tài chính, lại còn nghiên cứu cả các chính sách cơ bản đại phương hướng!
"Mấy người chúng ta cũng đều học chuyên ngành này, sao chúng ta lại không nhận ra? Chuyện này, có phải lão đại đã biết từ trước rồi không, biết rồi sao hắn không nói với chúng ta?"
Trương Đức hỏi với giọng đầy nghi hoặc.
"Ta cũng vừa mới nhận được tin, liền vội vàng chạy đến đây—— đại ca của ngươi đâu có chú ý đến mấy chuyện này, có ta giúp các ngươi trông chừng, các ngươi cũng có thể an tâm xông pha ngoài mặt trận." Tuệ Tử trả lời một cách khéo léo.
Vu Kính Đình đương nhiên là biết từ lâu rồi, Tuệ Tử dù sao cũng có ký ức của kiếp trước, mức độ nắm chắc các chính sách cơ bản đại phương hướng, thậm chí còn nhanh hơn cả ba cô.
Nếu không có độ nhạy bén chính trị tuyệt đối, sao nàng dám làm Vu Kính Đình dốc hết vốn liếng, kéo bè kết phái làm cái ngành béo bở đầy nguy hiểm này?
Chỉ là những tin tức từ kiếp trước mang lại thôi đã thiếu hụt tiền bạc, kém một chút là không được rồi.
Trương Đức không nói gì thêm.
Không cần biết người phụ nữ này đối với lão đại có thật lòng hay không, năng lực cá nhân chỉ qua vài câu nói này là thấy rõ.
Trên đường đi, Tuệ Tử chỉ dùng chưa đến mười phút đã sắp xếp Trương Đức đâu vào đấy, giải quyết được Trương Đức rồi, mấy anh em còn lại Trương Đức sẽ giúp cô ổn định.
Nếu như công ty này đã theo Vu Kính Đình nhiều năm, trong thời điểm sinh tử tồn vong như thế này, chỉ dựa vào uy tín mà trượng phu để lại cũng đủ để Tuệ Tử điều binh khiển tướng.
Nhưng dù sao đây cũng là một công ty mới bắt đầu, Vu Kính Đình và bọn họ kết phường cũng chỉ mới mấy tháng, mấy anh em này đều là người mới ra trường, trong người còn có nhiệt huyết của tuổi trẻ, so với lợi ích càng coi trọng tình nghĩa.
Tuệ Tử nhất định phải thể hiện toàn bộ thực lực của mình, mới có thể khiến đám tâm phúc của chồng mình nghe theo sự sắp xếp của cô, tập hợp thành một thể.
Trương Đức trò chuyện với cô mới phát hiện, thì ra cô gái thường hay giấu mình sau lưng lão đại, lúc nào cũng cười nhưng không nói này, trong lòng lại chứa đựng biết bao nhiêu thứ.
"Cô là phụ nữ, sao lại có thể nắm bắt đại phương hướng chuẩn xác như vậy?" Trương Đức hoang mang, trong lòng hắn, kiểu tư duy chiến lược này phải là của đàn ông mới đúng.
"Thương chiến lại phân biệt nam nữ à?" Tuệ Tử sớm đã quen với những luận điệu trọng nam khinh nữ kiểu này, cũng không có gì là tức giận cả.
Trương Đức im lặng, đột nhiên cảm thấy bản thân thật nhỏ nhen, bị gò bó.
"Xin lỗi đại tẩu, tôi không có ác ý, chỉ là——"
"Không sao, quen rồi. Ta sinh ra ở cái chỗ trọng nam khinh nữ này, mấy cái luận điệu con gái đi học vô dụng tôi đã nghe từ nhỏ đến lớn, chỉ có đại ca của anh, anh ấy tôn trọng ta trước tiên là một cá thể độc lập, sau đó mới là phụ nữ."
Mặc dù Vu Kính Đình ở trên giường đất có vẻ đắc ý vênh váo thể hiện bản thân là người đàn ông mang chủ nghĩa nam quyền, nhưng về ý thức bình đẳng giới, hắn còn thoáng hơn bất cứ ai.
Tuệ Tử đẩy đẩy cặp kính mát, kính mát chính là lớp vỏ bảo vệ của cô, trước khi Vu Kính Đình xuất hiện, cô sẽ không để ai đọc được cảm xúc của mình.
"Nếu đại ca đối với cô tốt như vậy, sao cô lại có vẻ không quan tâm đến anh ấy chút nào vậy?" Trương Đức không hiểu ý câu nói cuối của Tuệ Tử.
Đầu tiên là cá nhân, sau đó mới là phụ nữ—— nhưng mà sao hắn cảm giác lão đại cứ hễ thấy đại tẩu là mặt mày hớn hở, ba câu không rời lời khen ngợi vợ mình xinh đẹp vậy?
"Câu hỏi này để khi đại ca anh về anh ấy sẽ tự mình trả lời cho anh, lần này ta đến đây không phải để nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt."
Câu nói này thoạt nghe rất lạnh nhạt, rất lâu sau này Trương Đức mới ngẫm ra được.
Đại tẩu sau khi đại ca biến mất mang một thân chiến bào đầy khí chất không còn giống hình ảnh ngày thường hiền lành, cô nói không quan tâm đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nhưng mỗi một chuyện cô làm, đều chất chứa đầy tình yêu với Vu Kính Đình.
Sau khi giải quyết xong Trương Đức, Tuệ Tử đã dùng khoảng thời gian còn lại trên đường để phân công sắp xếp chuỗi hành động tiếp theo.
Với những việc vừa rồi làm tiền đề, Trương Đức đối với năng lực cá nhân của Tuệ Tử đã không còn chút nghi ngờ nào, thậm chí trên người Tuệ Tử hắn còn nhìn thấy bóng dáng của Vu Kính Đình.
Đại tẩu và đại ca tính cách trái ngược nhau, một người cương mãnh đến cực điểm, một người lại nhu tình như nước, nhưng cách giải quyết vấn đề lại giống nhau đến lạ thường.
Có lẽ nếu như đại ca có thể trấn giữ, anh ấy cũng sẽ đưa ra phán đoán giống y như cô vậy.
Cũng không biết đại ca giờ có được bình an không, người này còn sống có may mắn cùng hắn làm huynh đệ nghĩ đến Vu Kính Đình, hốc mắt Trương Đức đã đỏ hoe.
Tuệ Tử nhìn thấy vẻ sa sút của hắn, liền dùng giọng điệu quả quyết trấn an:
"Hiện tại tất cả những nỗ lực mà chúng ta làm, đều phải xây dựng trên tiền đề Kính Đình có thể trở về như một vị vua, chúng ta phải tin tưởng chắc chắn rằng anh ấy có thể trở về hơn bất cứ ai, nếu chúng ta mà dao động, thì càng không có cách nào thuyết phục người khác tiếp tục hợp tác với chúng ta."
Trương Đức nháy mắt để giọt nước mắt sắp vỡ đê rơi xuống, kiên định gật đầu.
"Đại ca nhất định sẽ trở về!"
"Ừm." Tuệ Tử gật đầu.
Xe đã đến nơi.
Công ty mậu dịch của Vu Kính Đình trong cơ quan đặc khu cũng không lớn, chỉ thuê một gian văn phòng, nhân viên cũng chỉ có vài người, nói trắng ra là công ty vỏ bọc.
Giờ này bên ngoài công ty có không ít người tụ tập, dùng giọng địa phương đồng loạt hô khẩu hiệu.
"Đại tẩu, hay là tôi lái xe đến phía sau đi, cô đi vào từ cửa sau, tôi sợ họ kích động mà làm tổn thương cô."
Chiếc xe này là do lão nhị và người nhà quen ở địa phương đó cho mượn, để giữ thể diện cho công ty, hắn sợ đám người này trong lúc kích động sẽ đánh đại tẩu, lại còn đập cả xe nữa.
"Không sao, anh cứ dừng xe ở đây, tôi đi qua, tất cả cứ làm theo kế hoạch."
( hết chương ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận