Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 799: Linh cảm này không phải có (length: 8287)

Thẩm Quân lén lút rón rén thò đầu ra, xác nhận trong văn phòng không có một bóng người, hắn nhanh như chớp xông vào bên trong.
Miệng lẩm bẩm.
"Hảo ngươi cái Vu Kính Đình, hảo ngươi cái Trần Hàm Tuệ, các ngươi làm hại ta không có vợ, ta cũng sẽ không để các ngươi sống yên!"
Dứt lời, hắn buông chuột lồng trong tay xuống.
Đây là thủ đoạn trả thù tàn độc nhất mà hắn nghĩ ra.
Lén lút thả mấy con chuột vào trong, cắn nát văn phòng của Vu Kính Đình!
Lúc ở nhờ nhà Tuệ Tử, hắn nghe được Vu Kính Đình có khu sân patin, còn biết khu sân patin này có không ít quầy ăn vặt.
Thẩm Quân định bụng sẽ bỏ chút chuột vào, quăng đến kho hàng, phá hủy hết nguyên liệu nấu ăn ở trong.
Nhưng hắn không tìm ra kho hàng ở đâu, nên mò mẫm phát hiện văn phòng không khóa, thế là đi vào.
Đã đến đây rồi, mấy con chuột này không thả thì trong lòng hắn không thoải mái.
Mặc dù hành vi thả chuột của hắn rất khó gây ra bất kỳ tổn thất thực chất nào cho vợ chồng Vu Kính Đình, nhưng đối với một kẻ có thù tất báo, bụng dạ hẹp hòi như hắn mà nói, chỉ cần có thể gây khó dễ là trong lòng thấy thỏa mãn rồi.
Thả chuột xong, Thẩm Quân chống nạnh.
"Còn dám đánh lão tử, thời buổi này, con cái cũng dám đánh lão tử! Lão tử cho ngươi biết mặt!"
Đáng lẽ nên đi, nhưng mũi Thẩm Quân lại giật giật, ngửi thấy mùi mực khô.
Lưu Á Nam gần như đã cuỗm sạch tiền mặt, Thẩm Quân mấy ngày nay phải xoay sở khắp nơi, căn bản không có điều kiện ăn uống đàng hoàng.
Tiện tay hốt hết mực khô và nước ngọt trên bàn, miệng còn không quên lẩm bẩm:
"Con cái hiếu kính lão tử là lẽ thường tình, lão tử ăn ngươi cũng không thèm cảm kích!"
Trần Đông sợ chuyện mình bỏ thuốc bị phát hiện, cố ý đi lượn một vòng lớn bên ngoài.
Đến khi hắn trở về, Vu Kính Đình đã xử lý xong chuyện bên ngoài và quay lại văn phòng, đang cùng Trần Hạc bàn công việc.
Việc đầu tiên Trần Đông làm là quan sát bàn làm việc của Vu Kính Đình, thức ăn trên đó đã không thấy đâu, hắn nghĩ rằng Vu Kính Đình đã ăn hết, thấp thỏm ngồi xuống bên cạnh Trần Hạc.
Nghe một hồi, thấy Vu Kính Đình không có bất kỳ biểu hiện khó chịu nào, Trần Đông mới hoàn toàn yên tâm.
Xem ra hắn đã không phát hiện ra, lần đầu bỏ thuốc thành công, lòng tự tin của hắn lập tức dâng lên.
Vu Kính Đình, sớm muộn gì ta cũng sẽ làm ngươi béo thành heo! Trần Đông âm thầm tính toán trong lòng, hắn về sau sẽ tìm cơ hội tới, thay đổi cách để bỏ thuốc cho Vu Kính Đình, nghĩ đến cảnh Vu Kính Đình béo ú không đi nổi, khóe miệng hắn không kìm được mà nhếch lên.
Ngoài đường lớn, Thẩm Quân gặm trộm chiến lợi phẩm, cảm thấy hương vị đặc biệt ngon.
"Đồ con rùa, đánh giá như thế cán bộ nòng cốt sao? Lão tử ăn còn không đủ no! A, lần sau lão tử còn tới trộm ngươi, cái này là ngươi thiếu lão tử!" Thẩm Quân suýt chút nữa là xỉa cả tăm tre ra lửa.
Ăn vẫn không no a… Tuệ Tử ở nhà đau đầu không thôi.
Nàng lật sách, tìm không ra cách tẩy sạch tơ tằm.
Thế là nàng lấy một chậu nước, vừa nhúng một góc khăn lụa xuống, còn chưa ngập hết thì đã thấy có chút phai màu.
Tuệ Tử hoảng sợ vội vàng vớt khăn lụa lên, giận không chỗ phát tiết, liền quay sang than thở với bà bên cạnh:
"Mẹ nói mẹ lắm chuyện có đúng không? Làm ra cái thứ nguyên liệu khó hầu hạ thế này làm gì, cái khăn này còn yếu ớt hơn cả con, đây rốt cuộc là người mặc đồ hay là đồ vật đang thu dọn người đấy?"
"Con đừng giằng xé nữa, quay đầu báo với Lệ Quân là do Thiết Căn làm hỏng, con nhọc lòng làm gì?" Vương Thúy Hoa nhìn qua, cảm thấy chắc chắn là không thể cứu chữa được.
Dù có giặt sạch đi, Trần Lệ Quân là người chú trọng chất lượng cuộc sống như thế, nàng ấy có thể dùng cái khăn lụa dính phân chim mà che mặt được sao?
"Cái tính khí kia của mẹ con không phải mẹ không biết, bà ấy nhất định sẽ giận cá chém thớt lên Kính Đình cho xem."
"Cái đồ Thiết Căn da dày thịt béo đó thì sợ gì bị đánh?" Vương Thúy Hoa cảm thấy con dâu quá hiền, "Nếu con đau lòng cho Thiết Căn, thì chuẩn bị cho nó rượu thuốc xoa bóp, rồi lại chuẩn bị cho mẹ con cây chổi lông gà, để bà ấy quất cho hả giận, con lại bôi thuốc cho Thiết Căn."
Ai bảo lòng hiếu nghĩa không thể vẹn toàn? Như thế vừa hiếu thuận mẹ, vừa chăm sóc được chồng mình, còn gì bằng?
Vương Thúy Hoa cảm thấy mình thật là người có trí tuệ.
"Con là không nỡ để anh ấy bị đánh." Tuy Tuệ Tử cũng thấy Vu Kính Đình da mặt dày, ngày thường vẫn hay đem hắn ra làm trò đùa, nhưng khi thật sự có chuyện gì thì nàng chắc chắn không nỡ đẩy hắn ra hứng chịu.
Một phút sau, Tuệ Tử đau đớn hạ quyết tâm, chân thành nói với mẹ chồng: "Mẹ, con mua chuộc mẹ đi."
"Cái gì?"
"Buổi chiều hai ta đi mua sắm, mẹ thích cái gì con mua cho mẹ cái đó, coi như mẹ... không nhìn thấy cái khăn lụa này nhé."
Nàng quyết định sẽ tiêu hủy chứng cứ!
Mẹ nàng khăn lụa nhiều như thế, thiếu một hai cái bà cũng không nhớ đâu.
Khóe miệng Vương Thúy Hoa giật giật.
"Mấy trò ma quái của Vu Thiết Căn sao mà con học được hết vậy? Nhà ta hiện tại không thiếu cái gì. Hay là tối nay con làm món cua cay mang hương vị quê nhà đi, ăn rất ngon đấy."
Hai mẹ con trao đổi một ánh mắt ngầm hiểu nhau, vụ mua chuộc thành công~ Tuệ Tử đang định xử lý chiếc khăn lụa thì mẹ Phàn Tịch tới, khác với lần trước đến tìm Tuệ Tử đòi tiền, lần này bà xách rất nhiều đồ, mặt tươi như hoa.
"Tuệ Tử đang bận hả con? Bạn mẹ mang cho mẹ ít đặc sản địa phương, mẹ muốn con ăn thử cho biết."
"Bá mẫu, bác đến là vì chuyện anh Tịch rút vốn sao?" Tuệ Tử nhìn đồ mà bà mang tới, rồi nhìn vẻ mặt của bà lúc này so với lần trước như hai người khác nhau, trong lòng đã đoán được bà đã đổi ý, nhưng vẫn muốn biết rõ mới hỏi.
"Ôi, rút cái gì mà rút, chúng ta là người một nhà mà, không được nói lời khách sáo như vậy." Mẹ Phàn Tịch bước lên kéo tay làm thân, bóng gió lộ ra một thông tin.
Bà không những không cho con trai rút vốn, mà còn mang theo cả quỹ đen của mình đến, cũng muốn đầu tư cho Vu Kính Đình.
Lần trước bà đến đòi rút vốn là vì thấy vợ chồng Tuệ Tử quá trẻ tuổi không đáng tin cậy, huống chi đôi vợ chồng trẻ này còn lấy việc trẻ con thích thú xem như tiêu chuẩn chọn đối tác hợp tác, nghe thôi đã thấy rất hoang đường.
Có thể là lần trước mẹ Phàn Tịch tận mắt nhìn thấy kẻ xấu tấn công Tuệ Tử bị cánh cửa lớn đập trúng như thế nào, được chứng kiến vận may thần kỳ của nhà Tuệ Tử, bà tâm phục khẩu phục, về nhà càng nghĩ càng thấy nhà này thật sự có chỗ hơn người.
Trải qua một thời gian do dự, thúc đẩy mẹ Phàn Tịch đưa ra quyết định, chính là hôm nay mang theo tiền đến xin chia hoa hồng từ sân patin.
Mới mở cửa chưa đầy hai tháng, đã chia tiền mấy lần rồi.
Không có gì thuyết phục bằng vàng thật bạc thật đến tay, nghĩ thông suốt được cái lợi cái hại rồi, mẹ Phàn Tịch tươi cười hớn hở tới cửa, bày tỏ thái độ, khen cả nhà Tuệ Tử không tiếc lời, giống như bà là bạn tri kỷ nhất của nhà Tuệ Tử vậy.
Tuệ Tử vừa nghe mẹ Phàn Tịch thao thao bất tuyệt nói hết lời này đến lời khác mà cứ như súng bắn liên thanh, thậm chí còn thoáng có một loại ảo giác rằng bà có thể xông pha lửa đạn vì lão Vu gia.
Tuệ Tử ngoài mặt thì xã giao, trong lòng thì thầm than.
Tiền đúng là thứ tốt thật, nàng lần trước bị mất trí nhớ là vì đụng đầu, mà biểu hiện hôm nay của mẹ Phàn Tịch rõ ràng là đã quên những lời mà bà đã từng nói, là tiền mặt vĩ đại đã làm bà ấy mất trí nhớ!
Tuệ Tử đang nghĩ làm sao nhanh chóng đuổi mẹ Phàn Tịch về thì nàng còn chiếc khăn lụa cần giải quyết đây.
Ngẩng đầu lên nhìn, thấy trước cổng có hai chiếc xe tới.
Chiếc xe phía trước là xe riêng của lão ba nàng, Trần Lệ Quân cùng Phàn Hoàng lần lượt xuống xe, chiếc xe phía sau cũng dừng lại, Phàn mẫu chơi biến mất rất lâu tức giận đùng đùng xuống xe.
Mắt Tuệ Tử tối sầm lại, xong rồi, chẳng phải sẽ bị bắt tại trận hay sao?
"Xem ra con không cần làm cua cay mua chuộc mẹ nữa mà trực tiếp chuẩn bị dầu thuốc cho Thiết Căn đi thôi." Vương Thúy Hoa than thở, con trai bà bị đánh đúng là khó mà tránh khỏi.
"Không, chưa giãy dụa đến giây phút cuối cùng, con không bỏ cuộc." Tuệ Tử nhìn thấy Phàn mẫu, linh cảm bất chợt ùa đến.
- Hắc, cảm ơn Tấn ca a q đã cho ta cảm hứng, tham khảo nhân thiết của Tấn ca liệu có bị tính là đạo nhái không nhỉ, hắc hắc~ (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận