Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 861: Này thế giới có ngươi ngọt quá mức (length: 7830)

Tuệ Tử trả lời xong vấn đề của Phàn Hoàng, lại đi đến chỗ cái cối xay thuốc, ném vào một nhánh cỏ thuốc, tự nói một mình:
"Đã hứa với ta ba ngày, nhiều một ngày cũng không được, thêm một giờ cũng không được."
Mặc dù giọng điệu của Tuệ Tử không khác gì ngày thường, nhưng Phàn Hoàng vẫn nghe ra được sự bất an báo trước.
"Nếu hắn có việc bị trì hoãn, không thể đúng giờ về thì sao, con làm thế nào?"
Phàn Hoàng lo lắng, cô con gái rượu của mình sẽ ăn tươi nuốt sống con rể mất.
"Tuệ Tử à, Kính Đình là một đứa trẻ ngoan, chỉ là tuổi này của nó đang là thời điểm phấn đấu cho sự nghiệp, con nên cổ vũ nó nhiều hơn, đừng tạo thêm gánh nặng tâm lý cho con rể."
"Ba, ba nghĩ đi đâu vậy?" Tuệ Tử mỉm cười, tay hơi dùng lực ép, dược liệu cứng rắn bị nghiền nát, phát ra tiếng ken két, có một miếng cố chấp không nát, Tuệ Tử bực bội ra tay, cối xay quay loạn một hồi.
Cô con gái nghiền một cái, tim Phàn Hoàng liền run rẩy một cái, đầu óc dường như xuất hiện cảnh Tuệ Tử đang nghiền Vu Kính Đình.
"Kính Đình đã rất vất vả rồi, sao ta có thể bắt nạt hắn?"
Hiện tại hắn quyết định thế nào đều là ý của nàng.
"Vậy thì tốt rồi." Phàn Hoàng thở phào, chỉ cần không đánh con rể thì thế nào cũng được.
"Nhưng ta sẽ không bỏ qua cho kẻ nào cản trở hắn."
"... Hả?!"
Tuệ Tử cầm cối xay nghiền mạnh một trận, bánh xe đi đến đâu thì dược liệu tan xương nát thịt, Phàn Hoàng vừa bực mình vừa buồn cười.
"Trông hiền hòa thế mà, sao cứ nhắc tới Kính Đình là lại xù lông?"
"Ba, ba nhìn xem con chim ở trên cây trước cửa ấy." Tuệ Tử so đo, "Nó không có cánh thì làm sao bay được? Nếu ba chặt cánh nó, nó chắc chắn sẽ giận dữ đúng không, Kính Đình là cánh của ta, ta là mắt của hắn, hắn mang ta đi những nơi ta không tới được, ta giúp hắn xem những chỗ hắn không thấy được."
"..." Phàn Hoàng ủ rũ.
Ông đến là để xoa dịu cảm xúc của cô con gái, ai ngờ lại bị nhồi một bụng cẩu lương?
Nhưng không thể không nói, ví dụ này của Tuệ Tử thật đúng là... Thảo nào con rể thường ngày lại cưng chiều cô như bảo bối, người phụ nữ thế này ai mà chịu nổi?
Phàn ba ba bị nhồi cẩu lương, về nhà càng nghĩ càng thấy những lời Tuệ Tử nói thú vị.
Trần Lệ Quân đang ngồi xem TV trên ghế, bụng tuy chưa lớn, nhưng nàng cứ thấy ngồi là mệt, liền làm một cái ghế dựa, đẹp danh xưng viết là để mát bụng.
Phàn Hoàng giả bộ đi rót nước, vừa hay đi qua trước mặt nàng.
"Kia, đồng chí Tiểu Trần này, cô thấy mối quan hệ hiện tại của chúng ta, nên định vị như thế nào đây?"
Phàn ba ba cũng có chút thuộc tính văn vẻ, bị ví dụ của Tuệ Tử làm cho chao đảo xong, cũng muốn nghe vợ mình đáp lại một câu gì đó tương tự.
Trần Lệ Quân đang xem TV say sưa thì bị ông chặn đường, mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
"Định vị cái gì? Cái mông ông che hết cả tầm nhìn của tôi rồi!"
"..."
Phàn ba ba bị thương nặng, một người phụ nữ thẳng tính lại thiếu lãng mạn như thế, đến tột cùng đã sinh ra một đứa con gái đến cả cọng tóc cũng tràn đầy dịu dàng như Tuệ Tử như thế nào?
"Chắc chắn con gái giống ta!" Phàn ba ba tự nói một mình.
Trần Lệ Quân tức giận cầm gối nhỏ lên đánh ông: "Đồ ma quỷ mau tránh ra cho khuất mắt tôi! Con gái mới không vô duyên vô cớ như ông đâu! Tôi đang xem TV ông cản!"
Bóng lưng Phàn ba ba càng thêm cô độc, lặng lẽ vào phòng sách, ông cần uống một tách trà khổ đinh để hạ hỏa.
Trần Lệ Quân cảm thấy ông có hơi kỳ quặc, liền gửi tin nhắn thoại cho Tuệ Tử.
"Ba con bị kích thích cái gì đó ở chỗ con đấy, về nhà giống quả cà bị sương đánh, ỉu xìu."
"Mẹ, từ chỗ cái ghế nằm của mẹ đi đến sân của con, chắc không đến hai phút, mẹ gọi điện thoại làm phí tiền à? Lười thế, kiểu này lại sinh ra một con heo mất thôi."
"Nói nhiều quá! Nói mau!"
"Quan tâm ba ba thì cứ việc nói thẳng ra, mẹ hỏi con thì cũng chẳng bằng tự mình nói cho ông ấy, mẹ yêu ba ba yêu chết đi được."
"Trần Hàm Tuệ! Con bị rớt vào hũ dưa chua à? Nói chuyện mà cả người mẹ nổi da gà hết lên." Trần Lệ Quân nghe xong những lời của Tuệ Tử mà da gà ngứa ran cả người.
"Ừm, nếu mẹ ngại nói quá thẳng thắn, thì mẹ cứ nói với ba ba, mẹ là dưa chua còn ba là dồi huyết, hai người là một nồi dưa chua hầm dồi, đảm bảo ba ba sung sướng chết ngất."
Trần Lệ Quân "răng rắc" cúp điện thoại, xoa xoa cánh tay.
"Cái con bé này học ở đâu ra nhiều câu tình thoại quê mùa thế, toàn mùi tra nam thời xưa."
Trần Lệ Quân vốn muốn cười chê con gái một phen, nhưng lúc đi ngang qua phòng sách, thấy dáng vẻ cô độc tịch mịch của lão Phàn đồng chí, lại có chút mềm lòng.
Hay là mình thử xem sao?
Mấy câu khó nói quá thì giết đến nhà Tuệ Tử, xử lý con bé ranh ma đó sau.
Nhưng Trần Lệ Quân há miệng cả nửa ngày trời, mấy cái kiểu dưa chua dồi huyết, thật sự không tài nào nói được, cái từ ngữ gì đâu mà bỏng cả miệng.
"Sao thế, chỗ nào không thoải mái à?" Phàn Hoàng thấy Trần Lệ Quân đứng ở cửa, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
"Tôi là... Ờ..." Trần Lệ Quân ấp ủ hồi lâu, "Hay là chúng ta đi dạo một chút?"
Con gái nói cái kiểu kia, thật là làm khó bà rồi, bà quyết định đổi một phương thức biểu đạt trực tiếp hơn.
"Hả? Sao tự nhiên lại chủ động đi dạo vậy? Không phải cô không thích vận động à?" Phàn Hoàng cảm thấy có chút kỳ quặc.
Từ khi vợ ông mang thai đặc biệt lười biếng, bình thường phải là ông kéo mới chịu đi mấy bước, hoạt động thường ngày cũng chẳng ra khỏi sân.
"Chính là bởi vì không thích vận động nên tôi mới muốn tìm ông lão già đi cùng!" Trần Lệ Quân làm ra vẻ mất kiên nhẫn, nhưng nhìn kỹ, gò má lại ửng đỏ một mảng.
Phàn Hoàng khựng lại một chút, lập tức hiểu ra, nhảy cẫng lên, hoàn toàn khác hẳn vẻ cô đơn vừa rồi.
"Đi đi đi, đi ngay!"
Trong phòng trà treo đầy thư pháp của các danh gia, Tuệ Tử mặc nhiên hòa vào nơi này, đây là sự thiên vị mà Phàn ba ba dành cho con gái mình.
Dù so với danh gia thì còn kém về hàm ý, nhưng dù sao cũng là chữ của con gái mình, ý nghĩa phi thường.
Trên tờ giấy Tuyên ba thước, rồng bay phượng múa viết những lời chúc phúc của Tuệ Tử dành cho cha mẹ: "Thế giới này có người thì ngọt ngào quá đỗi" . Vừa mới mang ra đã bị Trần Lệ Quân chê bai đến phát ghét, cái thứ tiếng lóng gì đây? Viết cái gì không biết!
Thực ra đó là một đoạn lời trong một bài hát mà Tuệ Tử kiếp trước vô cùng yêu thích, cô ghét căn nhà của cha mẹ mình trang nghiêm quá mức, nên cố ý thêm chút yếu tố vui vẻ vào.
Có lẽ chính là chút yếu tố vui vẻ này, đã khéo léo dung hòa với không khí hiện tại.
Không thích vận động, nhưng lại thích ông, thế giới này bởi vì có ông mà trở nên ngọt ngào quá đỗi.
Tuệ Tử đứng trong sân, nhìn thấy ba mình kéo mẹ mình, hai người chậm rãi bước ra.
Mẹ dường như không thích thân mật với người phía trước như vậy, định hất tay ông ra, nhưng ba lại càng nắm chặt.
Một tay dắt bà bầu, tay kia còn móc theo một cái túi, đoán là bên trong đựng bình nước nóng hay gì đó.
"Ngoài miệng ghét bỏ, không phải là vẫn nghe con đó sao?" Tuệ Tử bĩu môi, một người phụ nữ không hề đáng yêu như mẹ, rốt cuộc ba lại thích bà ở điểm nào chứ?
Trong đầu không đúng lúc lại nghĩ đến chuyện gặp Vu Hữu Càn ở đặc khu, Vu Hữu Càn từng nói muốn tìm người hầu hạ đàn ông và phụ nữ giỏi hơn cho Vu Kính Đình.
Tuệ Tử chống cằm, có chút mơ màng.
Đương nhiên cô nghe ra, lão gia tử chỉ là nói đến việc hầu hạ nhan sắc thôi.
Sẽ hầu hạ đàn ông, "Sẽ" theo cách nào vậy?
Cô có chút hối hận kiếp trước mình quá bảo thủ, nếu mà xem nhiều phim tài liệu "dạy học" có phải đã không mơ màng đến thế này rồi không?
Tuệ Tử đang suy nghĩ thì nhân viên bưu điện đạp chiếc xe đạp màu xanh đậm đi tới, dừng trước cửa nhà Tuệ Tử và hô:
"Trần Hàm Tuệ, có thư của cô!"
- Có ai biết bài hát đó không, hắc hắc ~(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận