Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 585: Nhất định phi thường sùng bái hắn (length: 8072)

Không khí lâm vào sự ngưng trệ chết chóc.
Tuệ Tử nghĩ bóp c·h·ết Vu Kính Đình.
Nàng cũng không dám nhìn Cung Hân sẽ có biểu tình gì.
Dù sao nếu nàng là Cung Hân, khẳng định sẽ hận Vu Kính Đình — tên này cố ý phải không?
Ý thức được điều này, Tuệ Tử nhanh hơn một bước so với lúc Vu Kính Đình lại mở miệng, kéo đồng đội chân sau đang gây rối đi.
"Hắn đùa với ngươi thôi, ngài đóng là một chiến sĩ nhiệt huyết, cả nhà chúng tôi đều rất yêu thích, nhân vật tiên minh lập thể, hình tượng đầy đặn, ánh mắt cũng rất đúng chỗ..."
Tuệ Tử ra sức khen, kiểu nịnh nọt này, dùng ở bất cứ đâu cũng không sai.
Nghe thì hơi qua loa, nhưng dù sao vẫn còn dễ nghe hơn việc nói người ta là ‘uông’ bên cạnh đại tá chứ!
Cung Hân cười có hơi gượng gạo, nếu hắn mà vẫn không hiểu Vu Kính Đình có ý gây sự thì đúng là ngốc.
Hàn huyên qua loa với Tuệ Tử một hồi, hắn lấy cớ rồi đi.
Tuệ Tử tiễn người, vừa quay lưng lại còn cười, liền lập tức đổ mặt xuống trừng kẻ gây chuyện.
"Sao ngươi thế? Sao lại vô lễ như vậy?"
"Sao, ta nói ‘uông’ với đại tá, ngươi không vui hả?"
"… Đừng có đặt biệt danh bậy bạ cho người ta! Rốt cuộc là ngươi có thù gì với người ta?"
Ghen tuông! Vu Kính Đình đương nhiên sẽ không nói ra một lý do thẳng thắn như vậy.
"Ta còn chưa hỏi, hắn đến chỗ của ngươi làm gì? Dù thế nào cũng đâu phải đến tham gia lớp xóa nạn mù chữ đâu? Ừm, nhìn dáng vẻ cũng giống mù chữ ấy chứ —"
"Gia đình hắn là bạn cũ với Phàn thúc, qua giúp Phàn thúc mang đồ cho ta, ngươi như vậy thật là quá vô lễ, về sau người ta nghĩ gì về chúng ta?"
"Hắn thích ‘uông’ thế nào thì kệ hắn, ta cũng có nghe đâu, sau này cũng đâu có liên hệ gì."
Vu Kính Đình lười quản đối phương là ai, ai dám nhìn vợ hắn mà chảy nước miếng, hắn sẽ cho kẻ đó một bài học.
"Thôi, chắc sau này cũng không có cơ hội gặp lại đâu, sau này ngươi với người ta đừng vô lễ như vậy... Nếu thấy người ta không vừa mắt thì cũng đừng ra mặt nói thẳng."
"Phàn thúc mang gì cho ngươi?"
"Ít trà xuân, ngươi tới đúng lúc đấy, đi thôi, về phòng uống trà."
Tuệ Tử cảm thấy sau này cô và Vu Kính Đình không có nhiều cơ hội tiếp xúc Cung Hân, không cùng một vòng tròn, có lẽ không thành bạn bè được.
Nhưng Tuệ Tử không ngờ là, ngày hôm sau, Cung Hân lại đến tìm Tuệ Tử.
Lần này không phải là giúp mang đồ, mà là tìm riêng Tuệ Tử.
"Là như vầy, chủ nhiệm Trần, ta đến đây cùng đoàn làm phim, bọn ta định quay một bộ phim về thành phố D, đang muốn tìm hiểu văn hóa địa phương, thiếu một người uyên bác dẫn đường, đưa bọn ta đi bảo tàng này nọ, nếu cô tiện, ta sẽ đề cử cô với đạo diễn, thù lao không thành vấn đề."
"Ta không tiện lắm, ta lớn lên ở thôn, một số phong tục thành phố ta không rành lắm, ta có thể giới thiệu cho anh một người — xưởng trưởng Thẩm, cô tới đúng lúc đấy."
Tuệ Tử thấy Thẩm Lương Ngâm đi vào, mắt sáng lên.
Thẩm Lương Ngâm đến trả sách, bị Tuệ Tử kéo lại, làm quân xanh.
"Phó xưởng trưởng Thẩm lớn lên ở thành phố D, việc trong thành phố cô ấy rõ hơn tôi, mà thời gian cũng rảnh, chắc chắn sẽ làm tốt vai trò dẫn đường."
Cung Hân không ngờ Tuệ Tử lại từ chối, việc này người khác nghe thấy đã sớm vui vẻ nhận lời, nàng lại nhường cho người khác?
"Gì vậy?" Thẩm Lương Ngâm còn chưa hiểu chuyện gì, Tuệ Tử nháy mắt với cô, cơ hội tốt đó nha.
Thẩm Lương Ngâm đang giận dỗi với người nhà nên ra ngoài, kinh tế không dư dả, tiện thể có việc này kiếm thêm chút tiền.
Tuệ Tử tuy có thời gian, mà công việc chuẩn bị thi cũng đã làm gần xong, nhưng cô muốn dồn sức vào Vu Kính Đình hơn, đốc thúc hắn học bài.
Hôm qua vừa không để ý, hắn còn giở sách ra vẻ đọc, đến khi Tuệ Tử tới mới phát hiện, bìa sách thì là thật mà bên trong là truyện tranh.
"Xưởng trưởng Thẩm của chúng ta học rộng tài cao, đọc sách còn nhiều hơn tôi, mà mấy cái quán xá trong thành phố, cô ấy quen hết, dẫn các anh đi sẽ tiện hơn." Tuệ Tử ra sức chào hàng Thẩm Lương Ngâm.
Trong lòng Cung Hân không muốn, tìm người dẫn đường chỉ là ngụy trang, hắn chỉ muốn có thời gian riêng tư với Tuệ Tử.
Nhưng Tuệ Tử nói vậy, hắn không tiếp cũng không thích hợp, chỉ có thể vờ như vui vẻ nhận Thẩm Lương Ngâm, còn việc tiếp cận Tuệ Tử, hắn có cách khác.
Thẩm Lương Ngâm lại rất muốn làm người dẫn đường, hiện tại cô quá cần tiền, từ khi giận dỗi ra ngoài chỉ mang mấy bộ quần áo, cái gì cũng cần tiền.
Tuệ Tử không ít lần trêu cô, nói cô cứng đầu mà dài sai chỗ rồi, trốn nhà đi cũng nên mang đủ tiền, không mang theo tiền thì cũng phải mang theo thứ gì có thể bán được chứ, quân chưa ra thì lương thảo phải đi trước, đó là đạo lý cơ bản.
Đại hán Thẩm Lương Ngâm có thể cân nhắc mọi chuyện, tiểu đạo lý thì không rõ, chỉ có thể mỗi ngày mặt dày cọ cơm của Tuệ Tử, mà cơm Tuệ Tử nấu ăn cũng ngon thật, còn tăng hai cân… Để thoát khỏi cảnh khốn cùng này, Thẩm Lương Ngâm đặc biệt quan tâm đến việc dẫn đường, là người ở giữa Cung Hân, đương nhiên phải nhiệt tình hơn một chút.
Hai người đi ra từ lớp học ban đêm, Thẩm Lương Ngâm hỏi: "Còn chưa biết xưng hô của anh như thế nào?"
"Tôi là Cung Hân." Không thấy Tuệ Tử, giọng Cung Hân không còn nhiệt tình nữa, nhìn dáng vẻ của Thẩm Lương Ngâm cũng được, sắc mặt hắn mới miễn cưỡng tốt hơn chút, nghĩ thầm hy vọng cô gái này đừng có đòi chữ ký, hôm nay hắn không mang bút.
"Chữ Hân nào?" Thẩm Lương Ngâm hỏi.
Cung Hân lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Cô không biết tôi?"
"Ách, bây giờ thì biết." Thẩm Lương Ngâm thầm nghĩ người này thật kỳ lạ, tại sao cô phải biết hắn?
"Cô không xem TV?" Cung Hân đã quen với việc được mọi người săn đón, đột nhiên có người không nhận ra mình, hắn còn cảm thấy rất khó chịu.
"Không có thời gian."
Thẩm Lương Ngâm thầm nghĩ, xem TV trong mắt cô là hành vi lãng phí sinh mạng, cô có chút thời gian thì nghiên cứu phát triển nhà máy, nghiên cứu quần áo như thế nào, làm sao khí Trần Hàm Tuệ còn có ý nghĩa hơn.
Cung Hân thấy cô thản nhiên như vậy, nghĩ bụng chắc là người nghèo không mua nổi TV, trong lòng lại cân bằng hơn.
"Cô thân với chủ nhiệm Trần lắm à?" Cung Hân hỏi.
"Cũng được." Kẻ thù, xem như cũng thân thiết chứ?
Cung Hân cho rằng cô khách sáo, nếu như không quen thì sao Trần Hàm Tuệ lại giới thiệu cô được? Nếu đã vậy thì người phụ nữ này còn giá trị lợi dụng, có lẽ theo cô, hắn có thể biết thêm chuyện về Trần Hàm Tuệ.
"Lương Ngâm, tôi gọi cô vậy có được không? Hay là chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm?" Cung Hân nở nụ cười ôn hòa mang thương hiệu của mình, tự cho rằng không có người phụ nữ nào có thể thoát khỏi nụ cười đó.
"Chuyện này thì…" Thẩm Lương Ngâm lộ vẻ khó xử, "Hôm khác đi, hôm nay tôi không tiện lắm."
Tên ma quỷ Vu Kính Đình trốn đi đâu xem truyện tranh rồi, việc trong nhà máy đều giao cho cô, nhà máy một đống chuyện.
"Được, vậy thì quyết định vậy đi."
Cung Hân về tới nhà khách do đoàn làm phim sắp xếp, dùng đôi mắt đào hoa nhìn các chị đại trong đoàn hoa cả mắt, dễ dàng mượn được điện thoại.
"Alo, Phàn thúc à, cháu gặp Trần Hàm Tuệ rồi, vâng, cô ấy không nghi ngờ cháu, hơn nữa ấn tượng của cô ấy về cháu rất tốt, yên tâm đi, cháu chắc chắn sẽ cưa đổ được cô ấy, không phụ lòng mong đợi của chú."
Cung Hân nghĩ đến những lời khen khách sáo của Tuệ Tử, trong lòng thỏa mãn cực điểm, Trần Hàm Tuệ nhất định là rất sùng bái hắn.
Không có người phụ nữ nào có thể thoát khỏi mị lực của hắn.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận