Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 98 -

Chương 98 -Chương 98 -
Chương 98 -
Cũng thật khéo, vừa mới tan tâm, bà ấy đụng phải Thu Cúc đi mới bác sĩ Cố, Thu Cúc đại khái kể lại sự việc, bà ấy vội vàng đến gặp cháu trai, xách theo cái cuốc, thậm chí còn chưa về nhà.
Mẹ Cố hùng hổ xách cuốc đi về phía cái giếng nơi Thu Cúc nhắc đến. Xem dáng vẻ của bà ấy, như là đi giết người, sắc mặt còn đen hơn cả đáy nồi.
Bên này Cố Đình Chu đã nổi trận lôi đình, buộc hung phạm phải lộ ra dấu vết. Trước mặt một quân nhân kiên cường, phòng tuyến trong lòng đứa nhỏ hoàn toàn không đủ, chỉ mới nói mấy câu đã bị Cố Đình Chu công phá, khóc lóc thừa nhận sai lâm của mình.
Cậu bé khoảng năm, sáu tuổi, bị vạch trân sự việc, liên tục khóc lóc gọi bà gọi mẹ.
Không lâu sau, ông bà nội, cha mẹ cậu bé cũng đến đây.
Những đứa nhỏ còn lại được cha mẹ dẫn ra đứng một bên xem náo nhiệt, chủ nhà cũng đi làm về, phát hiện có một đứa nhỏ suýt chết đuối trong giếng nhà mình, sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vàng tìm tảng đá che miệng giếng lại.
Ông nội của cậu bé là kế toán của thôn, ông ta luôn là người tốt, nhắc đến liên cười xòa.
"Đình Chu à, cho chú chút mặt mũi đi, Tiểu Thiết Đản nhà chú chắc chắn không cố ý, nó mới bao nhiêu tuổi chứ, không có ý xấu gì cả, chẳng qua là bọn nhỏ chơi đùa nên không chú ý thôi."
Thiết Đan nghe được ông nội thoái thác, lập tức đổi lời nói: "Đúng, cháu không có ý đó, cháu không có cố ý."
"Cháu xem, đứa nhỏ đã nói như vậy rồi, nhất định là cháu hiểu lâm rồi, như vậy đi, dù sao cũng liên lụy đến đứa nhỏ nhà cháu, chú chịu thiệt, bôi thường cho cháu ba mươi đồng, mua một thuốc bổ bổ sung cho đứa nhỏ được không?”
Cố Đình Chu vốn luôn vững vàng như tảng đá, gần như tức giận mà bật cười, người này có năng lực đổi trắng thay đen thật lợi hại, sống cũng có thể nói thành chất.
Nhưng trong trường hợp này, thật sự rất khó để anh nói rõ ràng.
Suy cho cùng, một người lớn làm sao có thể so đo với một đứa trẻ năm sáu tuổi, nhưng bất cứ ai sáng suốt đều có thể nhìn ra được, cũng rõ ràng rằng việc này từ đầu đến cuối chính là tiểu bá vương này cố ý, bây giờ lại còn muốn ép buộc đạo đức người bị hại.
Đơn giản là vì nó là một đứa nhỏ.
Ai biết được, có những đứa nhỏ trời sinh đã xấu tính.
Cố Đình Chu tức giận cười lớn, nghĩ mình làm một người quân nhân bảo vệ quốc gia, bảo vệ dân tộc, lại không thể bảo vệ con trai của chính mình, thậm chí còn không thể đòi lại công lý cho mình, nghĩ đến thật sự là bực bội, uất ức.
Anh hung hăng từ chối ba hữu nghị do kế toán Cố đưa ra, anh thiếu chút tiền ấy sao? Cái anh muốn là chân tướng, là chính nghĩa.
Giờ phút này, anh thực sự bất cần, mặc kệ thân phận, phải tìm lại công lý cho con mình bằng mọi giá.
Anh đang trên bờ vực sụp đổ.
"Cố Văn Lễ đáng chết, ông già mà không biết xấu hổ, cháu của ông là một đứa nhỏ, cháu tôi không phải sao, tôi khinh, ai muốn đồng tiền bẩn thỉu của ông, tiên bẩn, ai biết ông làm sao mà có tiền chứ. Liễu Quế Hoa tôi nói ở đây, gia đình tôi sẽ không chấp nhận lời xin lỗi hay tiền bạc của ông, cháu trai ông hại cháu trai tôi rơi xuống giếng, tôi cũng vô tình đẩy nó xuống giếng là được. Ông cũng đừng tin, trên đời này có vô số chuyện bất cẩn, nói không chừng một ngày nào đó cháu trai của ông vô tình chết đuối trên sông, hoặc con trai ông đi đường té gãy chân."
"Liễu Quế Hoa, tôi cho bà là phụ nữ nên không so đo với bà, tại sao bà lại chửi Thiết Đản nhà tôi, lòng bà nghĩ gì vậy!" Cố Văn Lễ thẹn quá hóa giận.
"Lòng tôi có gì sao, lòng tốt, tôi không giống một số người, lòng dạ đen tối, có tẩy thế nào cũng không thể sạch được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận