Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 398 -

Chương 398 -Chương 398 -
Chương 398 -
Lý Thanh Vận dựa gần vào Phạm Tiểu Đan, sợ cô ấy khó chịu, vỗ vỗ bàn tay ở dưới bàn của cô ấy an ủi cô ấy.
Cho dù Phạm Tiểu Đan có ngốc nghếch thế nào đi chăng nữa, cũng nhận thấy những người này đang nhắm vào cô ấy, trên mặt vẫn treo nụ cười thỏa đáng, nắm lấy tay cô, ý bảo cô yên tâm.
Người nọ thấy không gây ra gì thú vị, ngay cả phản ứng dư thừa Phạm Tiểu Đan cũng không có, cũng không cân phải nhiều lời nữa.
Bữa tiệc kết thúc, tiễn khách khứa đi xong, Phạm Tiểu Đan kéo Lý Thanh Vận ở lại giúp mình quét tước vệ sinh, đưa cho cô một bình dầu ớt cay mình tự làm.
Mối quan hệ của hai người càng ngày càng chặt chữ cũng coi như bởi vì bình sa tế này.
Kể từ đó, người nhà hai gia đình kết mối duyên kéo dài đến vài thập niên, là người thân cũng là bạn bè.
Cuối năm 1998.
Người lãnh đạo chỉ thị: "Thanh niên trí thức vê nông thôn, tiếp nhận giáo dục lại cho những nông dân tầng lớp hạ trung lưu, rất cần thiết."
Kết quả là, trong lúc nhất thời làn sóng thanh niên trí thức từ các nơi lên núi xuống làng tăng vọt.
Ngay cả con cái của rất nhiều cán bộ cao cấp trong khu nhà lớn, cũng không tránh khỏi việc phải xuống nông thôn tiếp nhận tái giáo dục.
Có người vui mừng có người sâu muộn.
Những người trẻ tuổi kia ôm một tấm lòng nhiệt huyết, lao tới vùng đất rộng lớn thuộc về tổ quốc. Chỉ sau khi tiếp nhận đòn giáng nặng nề từ xã hội và hiện thực, bọn họ mới biết chính mình ngây thơ biết bao nhiêu.
Ở nơi đất khách quê người, mỗi ngày vừa mở mắt đã chình thấy việc đồng áng làm mãi không xong, công điểm kiếm mãi không hết, lương thực không đủ ăn.
Còn có ngôi nhà không thể quay vê.
Nhà họ Cố vốn dĩ xuất thân chân đất, mấy đứa con cái lại còn nhỏ, cho nên ngược lại không cân lo lắng vì việc này.
Chỉ cần đóng cửa tiếp tục sống cuộc sống của chính mình.
Bởi vì có mẹ Cố ở đây, rất nhiêu việc không thể làm quá rõ ràng, mọi thứ về ăn dùng đều được giản lược, sống giống như bao người khác.
Người một nhà sống rất đơn giản mộc mạc.
Nhưng mấy đứa con lại cực kỳ đáng yêu và ngoan ngoãn, hai người anh võ cùng yêu thương em gái, cũng chăm sóc em gái rất chu đáo.
Tuy rằng không giàu có về mặt vật chất, nhưng mỗi ngày đều rất vui Sướng.
Lý Thanh Vận cuối cùng cũng hiểu, tại sao niềm hạnh phúc của con người ở thời đại này lại mãnh liệt hơn.
Không có quá nhiều áp lực về kinh tế và cuộc sống, ăn mặc ở và đồ dùng của mọi người đều không khác nhau là bao, không có so sánh thì không có đau thương.
Cũng rất dễ dàng thỏa mãn.
Vì đang mang thai Tam Tam và sắp sinh con cho nên mừng năm mới năm ngoái không thể về quê.
Tam Tam sinh ra vào ngày Tết Nguyên Tiêu, Tết Nguyên Tiêu năm nay cô bé sẽ tròn một tuổi.
Còn chưa được gặp những người thân ở quê, cho nên năm nay bất kể như thế nào, bọn họ cũng phải trở về quê hương một chuyến.
Hơn nữa mẹ Cố cũng rất nhớ cha Cố.
Cố Đình Chu đã cố ý tích cóp những ngày nghỉ của mình để lần vê nhà này có thể ở thêm vài ngày, trừ thời gian đi đường ra, một chuyến này của bọn họ có thể ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng.
Cửa ải cuối năm buông xuống, trong ga tàu hỏa chật kín người, đủ loại người muôn hình muôn qua lại.
Tam Tam bị mẹ Cố bó trong lòng ngực, trên lực bà ấy còn đeo một túi hành lý.
Lý Thanh Vận cũng giống vậy, đeo trên lưng, cầm trên tay kéo đi, một tay còn nắm thật chặt tay Nhị Bảo.
Còn mấy tháng nữa Nhị Bảo mới ba tuổi, đang trong độ tuổi ngây thơ hiếu kỳ, không có ý thức về sự an toàn, sợ chỉ hơi không chú ý cậu bé sẽ đi lạc. Học theo các mẹo phòng chống đi lạc của đời sau, Lý Thanh Vận đã làm một cái dây đeo bằng dây thừng thô, một đầu tròng lên tay của mình, một đầu trong lên tay của Nhị Bảo, phòng ngừa cậu bé chạy mất.
Dây thừng rất to, cho dù dùng con dao cũng phải cắt vài nhát mới có thể cắt đứt, rất thiết thực.
Đại Bảo bảy tuổi đã là một người lớn nhỏ, thằng bé biết nắm chặt lấy cha, còn hiểu chuyên xin cha mẹ cho chính mình đeo một cái túi nhỏ.
Về phần người chủ lực vác hành lý, phải kể tới Cố Đình Chu cao lớn khoảng 1 mét tám, trên lưng anh đeo một cái túi thật to, trước ngực cũng đeo một cái, cái tay còn lại cũng không rảnh rỗi gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận