Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 127 -

Chương 127 -Chương 127 -
Chương 127 -
Hàn Quốc Đống bước từng bước về cửa phòng phía Tây, chuẩn bị làm đúng theo phương pháp thông thường, cạy cửa giống như cách anh ta vừa mới làm.
Ai ngờ anh ta còn chưa tới gần, cửa phòng phía Tây bất ngờ mở ra. Hàn Quốc Đống còn chưa kịp phản ứng lại, một cái ghế tròn lao về phía anh ta, anh ta trở tay không kịp, ăn trọn chiếc ghế.
Người đánh anh ta không phải ai khác, chính là Lý Phán Đệ. Nhờ những gì Hàn Quốc Đống ban tặng mà suốt mấy năm nay Lý Phán Đệ chưa từng có một giấc ngủ ngon, chỉ cân một tiếng động nhỏ ban đêm cũng có thể đánh thức cô ấy dậy.
Thời điểm Hàn Quốc Đống cạy cửa, Phán Đệ cũng biết là tên trộm đã lẻn vào được. Khi nhìn thấy Hàn Quốc Đống qua khe cửa, ban đầu cô ấy sợ hãi vô cùng, đến mức không thể động đậy nổi. Nhưng chỉ cần nhớ đến người chị và hai đứa cháu trai đáng yêu ở phía đối diện, dù biết mình có thể bị anh ta tổn thương, cô ấy vẫn cầm chiếc ghế tròn đứng chờ trước cửa để đánh anh ta. Chính Lý Phán Đệ cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí ấy.
Chiếc ghế tròn do cha Cố làm rất rắn chắc, khi đánh vào eo sẽ khiến xương sườn nạn nhân bị đau. Nhưng Hàn Quốc Đống vẫn bất chấp cơn đau mà lao lên bắt Lý Phán Đệ, mà anh ta đâu có ngờ tai bay vạ gió thế nào, sau lưng anh ta cũng bị thứ gì đó đập trúng.
Thứ kia vừa nặng vừa nhọn, giống như chuỳ gai.
Hàn Quốc Đống ngã sấp trên nên đất, trong chốc lát, anh ta không thể động đậy nổi.
Đó là quả sầu riêng to của Lý Thanh Vận, bọn họ vốn định chờ cơ hội thích hợp, nhưng không ngờ Phán Đệ ở đối diện cũng tỉnh rồi, thậm chí còn đánh đòn phủ đầu khiến Hàn Quốc Đống bị thương, vậy nên hai người nhanh chóng mở cửa tới hỗ trợ.
Lý Thanh Vận giơ quả sầu riêng lên tấn công mà không nghĩ ngợi gì nhiều, hiệu quả cũng không tệ.
Cố Đình Chu cũng không ngờ rằng hai người phụ nữ này lại ra tay tàn nhẫn như vậy, anh vội chạy lên khống chế Hàn Quốc Đống đang định xoay người phục thù, đồng thời bảo hai người tìm dây thừng trói anh ta lại.
Trải qua khoảng thời gian kinh hồn bạt vía, cả ba người không thể ngủ tiếp được nữa.
Phán Đệ đã dùng hết dũng khí và sức lực của mình cho đòn tấn công vừa nãy, giờ mọi chuyện đã ổn, cô ấy lại có chút yếu đuối. Khi nhìn thấy bộ dạng hung ác của Hàn Quốc Đống, cô ấy sợ hãi, run rẩy theo bản năng. Hàn Quốc Đống lợi dụng việc bọn họ tiếp nhận thông tin chậm để đánh bài tình cảm, cầu xin Phán Đệ thả mình đi, thậm chí còn nói bọn họ giam giữ anh ta như vậy là phạm pháp. Hay là nếu bọn họ thả anh ta đi, anh ta đảm bảo sau này sẽ không làm Phán Đệ tổn thương nữa, cả kể là đồng ý luôn chuyện ly hôn.
Phán Đệ bắt đầu dao động, bây giờ cô ấy chỉ có một mong muốn là thoát khỏi cái hang hổ hang sói đó mà thôi.
Trong lòng Lý Thanh Vận và Cố Đình Chu đều biết rõ rằng chuyện không đơn giản như vậy, Hàn Quốc Đống bị dồn tới bước đường mò tới tận cửa để hành hung người, điều này chính tỏ cuộc điện thoại của Cố Đình Chu đã có tác dụng, e là nhà anh ta xảy ra chuyện rồi.
Vậy nên giờ bọn họ chỉ cần chờ đợi đến trời sáng, dẫn anh ta đến đồn công an trong huyện là có thể tra ra manh mối. Lý Thanh Vận đưa Phán Đệ về căn phòng hướng Tây nghỉ ngơi, cô cũng bế hai đứa nhỏ qua ngủ cùng. Đồng thời an ủi và khai sáng cho Phán Đệ, phân tích từng điểm cần lưu ý trong vấn đề này, họ không thể quyết định được tất thảy. Lý Thanh Vận cũng bảo đảm với Phán Đệ rằng sẽ giúp cô lấy được giấy chứng nhận ly hôn, thoát khỏi nanh vuốt của nhà họ Hàn. Bấy giờ Lý Phán Đệ mới vui vẻ trở lại.
Nhưng sau bao rắc rối, cả hai người không thể ngủ tiếp được nữa, nằm trên giường đất nói chuyện phiếm đến tận lúc bình minh.
Cố Đình Chu ngồi một mình trong nhà chính canh giữ Hàn Quốc Đống. Mà Hàn Quốc Đống thấy bọn họ dâu muối không ăn lại bắt đầu chửi âm lên, buông mấy từ tục tĩu. Thấy vậy, Cố Đình Chu tìm một miếng giẻ lau nhét vào miệng anh ta, cuối cùng thế giới cũng được yên tĩnh. Hàn Quốc Đống nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên, anh ta rơi vào trạng thái tuyệt vọng và hối hận, anh ta không ngờ mình lại thua dưới tay hai người phụ nữ.
Nếu lúc ấy anh ta không cố chấp tới tìm Lý Phán Đệ để báo thù thì có lẽ giờ anh ta đã cao chạy xa bay, nhưng thật đáng tiếc, đời này chẳng có "nếu như”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận