Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 335 -

Chương 335 -Chương 335 -
Chương 335 -
Người phụ nữ lúng túng sững sờ ở đó, cô ta chỉ có thể thử lại hết lân này tới lân khác cho con mình bú sữa, đứa bé không bú được sữa thì tiếp tục khóc.
Đây cũng là lân đầu tiên mà cô ta đi xa nhà, một mình cô ta dẫn theo đứa bé nhỏ như vậy có rất nhiều chuyện bất tiện. Cô ta vừa phải trông hành lý, chăm sóc cho con, ăn cơm uống nước, đi vệ sinh đều trở thành vấn đề.
Nhìn xuống người phụ nữ giường dưới có thể tùy ý đi ngủ, con cái có chồng mình chăm nom, cơm cũng có chồng mình đi mua, ngủ tỉnh lại cũng có người rót nước dâng tới trước mặt, trong lòng cô ta cảm thấy rất chua xót.
Đối mặt với cái trừng mắt đây lạnh lùng của người đàn ông trung niên kia, cô ta lại càng không còn lời nào để nói. Rốt cuộc, điều người ta nói chính là sự thật, tiếng con mình khóc quá lớn sẽ gây ảnh hưởng tới người khác.
Nghĩ đến chuyện con của mình khóc suốt một đêm dài, cô ta không biết nên vượt qua như thế nào, cô ta có một loại cảm giác bất lực đầy mãnh liệt.
"Anh ơi, thật sự rất xin lỗi, tôi sẽ dỗ nó ngay.'
"Rất xin lỗi có ích lợi gì... Người nọ còn muốn nói thêm cái gì nữa.
Lý Thanh Vận thật sự nhìn không nổi nữa, cả hai đều là người có con nhỏ.
"Ông không nghe được tiếng khóc thì đừng có ngôi xe nữa. Nếu ông có năng lực thì hãy bao một khoang xe đi, bảo đảm sẽ không có ai làm phiền đâu. Ông lớn như vậy rồi mà còn đi so đo với một đứa trẻ, ông không có con àI"
Người phụ nữ giường trên không ngờ rằng Lý Thanh Vận sẽ lên tiếng giúp mình, cô ta liên tục nói cảm ơn: "Cảm ơn, cảm ơn, tôi thật sự không phải cố ý đâu. Con của tôi đói bụng, nhưng tôi lại không có sữa cho nó bú cho nên bây giờ nó mới khóc không ngừng."
Người đàn ông trung niên ở giường đối diện lập tức bị câu quở trách của Lý Thanh Vận làm cho sợ hãi, ông ta xoay người đi mà không nói lời nào. Bởi vì lúc này Cố Đình Chu đã quay lại. Người bị bắt nạt đều là kẻ yếu. Ông ta thấy người phụ nữ ở giường đối diện dắt theo một đứa con nên dễ bắt nạt, tất nhiên là ông ta dám nói lời lẽ cay nghiệt với cô †a.
Nhưng tới lượt Lý Thanh Vận thì tình huống lại khác biệt.
Cả nhà này trông có vẻ không phải là người dễ chọc, phụ nữ thì miệng lưỡi sắc bén, còn người đàn ông thì lại cao to, cả người anh toát ra một loại khí chất áp bức mạnh mẽ. Ông ta cũng không dám trêu chọc.
Đứa bé ở giường trên vẫn khóc ré không ngừng. Lý Thanh Vận cũng hơi nghe không nổi nữa, không phải là cô ghét tiếng động ầm ï, mà là cô cảm thấy đứa bé bị bỏ đói quá đáng thương.
"Cô mang hộp cơm không? Chỗ của tôi có sữa bột, cô pha một chút cho đứa bé uống trước đi."
Dĩ nhiên là cô ta biết sữa bột là cái gì. Buổi chiều, cô ta tận mắt nhìn xuống thấy đứa bé ở giường dưới đã uống qua. Sữa được đựng ở trong một cái bình nhỏ, sữa rất trắng và có mùi rất thơm.
"Sao tôi lại không biết xấu hổ như thế được...
"Chỉ bữa này thôi, sữa thừa lại cũng không nhiều lắm, con trai của tôi cũng không đủ ăn." Lý Thanh Vận trực tiếp cắt ngang lời nói của cô ta. Cô không muốn giúp đỡ cô ta hoài được, giúp cô ta một lần này thì được, chứ đừng để bị ăn vạ. Cố Đình Chu cầm lấy hộp cơm của người phụ nữ đi rót một chút nước ấm để pha sữa bội.
Người phụ nữ dùng cái muỗng đút từng muỗng sữa cho con của mình, trong xe lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nuốt của đứa bé.
Cả nhà Lý Thanh Vận mới bắt đầu ăn cơm tối.
Bữa tối hôm nay là mấy quả trứng gà, sủi cảo còn sót lại từ bữa trưa và cả hai hộp mì thịt heo thái sợi do Cố Đình Chu mua, cả nhà chia nhau ăn.
Lý Thanh Vận bỏ sủi cảo và trứng gà vào bát mì nóng, cả nhà bọn họ ăn sạch hai hộp mì.
Buổi trưa, cô ăn không nhiều, bây giờ cô ăn ngon miệng hơn nên ăn không ít mì sợi.
Người phụ nữ ở giường trên đút con mình uống sữa xong, đứa bé ngủ rôi.
Cô ta cống đứa bé ở trên người, xoay người đi xuống giường: "Đồng chí, cô có thể trông hành lý giúp tôi được không? Tôi đi mua chút thức ăn."
Cô có thể chia sữa bột quý giá như vậy cho con của mình, người phụ nữ đó biết là cả nhà này không giàu có thì là nhà quyền quý, chắc hẳn là bọn họ chướng mắt chút đồ đạc nhỏ này của mình.
Cô ta thật sự quá đói bụng. Nếu cô †a tiếp tục không ăn không uống nữa, e rằng nửa đêm không cho con bú thì nó lại khóc lóc âm. Đến lúc đó, cô ta cũng sẽ không còn mặt mũi nữa.
"Được, cô đi đi." Lý Thanh Vận thản nhiên nói.
Người phụ nữ thấy cô đồng ý hỗ trợ mình, cô ta bèn vội vàng mang theo con mình đi tới khoang xe phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận