Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 376 -

Chương 376 -Chương 376 -
Chương 376 -
Lý Thanh Vận chuẩn bị cho ông ấy tám cái bánh bao không nhân lớn mà cô tự làm và một hũ thịt bằm, cô dám chắc trên đường đi ông ấy sẽ nhịn ăn vì tiếc tiên, có lẽ những thứ này chính là thức ăn suốt dọc đường của ông ấy.
Vì cha Cố đi gấp, Lý Thanh Vận không kịp chuẩn bị thứ gì tốt cho ông ấy mang về nên cô đưa tiền cho Cố Đình Chu, bảo anh lúc đưa cha Cố sang Kinh Thị hãy mua một ít đặc sản cho ông ấy mang về, xem như không uổng công tới Kinh Thị một chuyến.
Lúc tới thì tay xách nách mang, khi ra vê lại không mang theo gì cả, bởi vì người làm cha mẹ nào cũng muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho con mình.
Lý Thanh Vận bỏ cơm trưa vào cặp cho Đại Bảo rồi đưa cậu bé ra cửa, nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của cậu bé.
Sau đó cô lại nói với mẹ Cố về thời gian biểu của Nhị Bảo, để bà ấy biết khi nào cần cho cậu bé ăn cơm, đi ngủ và uống sữa.
Xong xuôi đâu đó cô mới xách theo đồ đạc của mình đi làm.
Cố Đình Chu đưa cha Cố tới ga tàu hoả, dùng tư cách quân nhân mua cho ông ấy một vé giường nằm.
Cha Cố liên tục khoát tay: "Cần gì phải mua vé giường nằm, sức khoẻ của cha rất tốt, chỉ ngồi tàu hơn một ngày là vê tới nhà rồi, với lại cha cũng không mang theo hành lý gì, con không cần lo."
"Cha cứ nghe con đi!" Cố Đình Chu trực tiếp nhét vé vào túi ông ấy mà không giải thích gì thêm.
Còn khá lâu mới đến giờ tàu xuất phát nên Cố Đình Chu dẫn cha mình đi dạo khu vực xung quanh ga tàu hoả, cũng xem như được ngắm nhìn Kinh Thị.
Anh còn mua một ít đặc sản Kinh Thị để cha Cố mang về giống như lời vợ dặn.
Trước khi rời đi, anh còn lén nhét vào túi xách của cha mình mười đồng và một tờ phiếu gạo loại mấy cân.
Tiễn cha Cố lên xe lửa xong anh mới rời đi.
Từ khi mẹ Cố đến, cuộc sống của Lý Thanh Vận trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Mỗi ngày khi cô thức dậy, mẹ Cố đã nấu xong bữa sáng. Vì trong nhà có phụ nữ mang thai và trẻ con nên mẹ Cố không tiết kiệm quá. Bà ấy làm theo lời Lý Thanh Vận dặn, hằng ngày mỗi người đều được ăn trứng gà, khi thì trứng luộc khi thì chiên.
Khi làm bánh bao không nhân và bánh bột ngô bà ấy cũng sẽ sử dụng hai loại bột.
Buổi tối cũng thế, khi cô tan ca về đến nhà mẹ Cố đã nấu xong món chính và cắt sẵn nguyên liệu, chờ mọi người tan ca và đi học vê bà ấy sẽ bắt đầu xào rau.
Mới đầu, mẹ Cố thường cố tình để dành đồ ngon cho họ ăn, còn bản thân chỉ gặm bánh bao không nhân. Sau khi Lý Thanh Vận khuyên vài lần, bà ấy mới không làm như vậy nữa.
Hiện giờ Nhị Bảo ngủ chung với mẹ Cố nên cô không cần lo lắng nữa, nhờ vậy cô có thời gian và không gian riêng của mình.
Sự thay đổi lớn nhất sau khi mang thai đó là cô rất thích ngủ, mỗi ngày cô đều lên giường ngủ từ rất sớm nhưng tới sáng vẫn không thể dễ dàng thức dậy.
Cũng may bây giờ cô chỉ cân thức dậy đúng giờ rồi đi làm, mọi việc trong nhà đã có mẹ Cố lo liệu.
Mẹ Cố là người ưa sạch sẽ, bởi vậy mọi ngóc ngách trong nhà đều được bà ấy dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ.
Cả gia đình chung sống khá hoà thuận.
Hằng tháng Lý Thanh Vận sẽ đưa tiên sinh hoạt phí và tiền lương cho mẹ Cố đúng hẹn, đa số các loại phiếu mà hai vợ chồng được phát ở chỗ làm cũng giao cho mẹ Cố sắp xếp.
Tiền sinh hoạt phí chỉ dùng để mua thức ăn, còn đồ dùng trong nhà hết thì sẽ mua ở xã cung ứng trong quân khu.
Vì trong nhà có đất trồng nên nhu cầu mua thức ăn không nhiều lắm, bình thường chỉ câm mua một ít rong biển, miến, trái cây và thịt mà thôi.
Thỉnh thoảng Lý Thanh Vận sẽ lén lấy một ít thịt và trái cây trong không gian ra rồi nói là bản thân mua bên ngoài, mẹ Cố cũng không nghi ngờ gì. Còn tiền lương thì mẹ Cố tự giữ.
Thế nhưng Lý Thanh Vận đã phát hiện có mấy lần mẹ Cố lén cho Đại Bảo tiên tiêu vặt và mua vải may quân áo cho Nhị Bảo.
Nhị Bảo lớn nhanh nên quần áo phải thường xuyên thay đổi, mặc dù mỗi lần máy quần áo cho cậu bé cô đều cố ý may rộng hơn một chút, nhưng hầu như mỗi nửa năm là lại phải thay mới quần áo một lần hoặc nối thêm tay áo và ống quân cho dài hơn.
Tất cả những việc này đều do mẹ Cố phụ trách.
Bà ấy dùng cách của mình để thể hiện tình yêu với bọn nhỏ làm Lý Thanh Vận rất cảm động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận