Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 180 -

Chương 180 -Chương 180 -
Chương 180 -
Cố Đình Hoa lấy lại tinh thân, nhớ tới trong lúc kích động vừa nãy, bản thân đã hơi hoảng loạn, vừa khóc vừa nói: "Nhưng mà anh hai đánh anh ta thành như vậy, nếu như anh ta không tới đón con thì phải làm sao?”
"Hèn chỉ người ta nói mang bầu một lần khờ đến ba năm, hẳn là con đã khờ rôi, trong bụng của con có cháu của nhà họ Tôn bọn họ, trong tay còn nắm được nhược điểm ăn vụng bên ngoài của Tôn Chí Cường, cậu ta dám không đến đón con sao. Chẳng những cậu ta phải tới đón con, còn phải xem con giống như ông bà mà cúng bái, nếu không cả nhà bọn họ đều phải xong đời. Con quá quan tâm thể diện rồi, đã như này rồi mà vẫn lo người ngoài nói cái gì, không phải bản thân sống tốt là được rồi sao." Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, đến cả chị dâu cả Cố cũng hiểu đạo lý của câu này.
Cố Đình Hoa ôm đầu khóc, nói: "Vữa nấy con đối xử như thế với anh hai, chắc chắn anh ấy giận con rồi. Làm sao đây, anh ấy sẽ không thật sự không thèm lo cho con chứ?”
Chị dâu cả Cố không nhìn nổi, thâm nghĩ mặc kệ mới đúng đấy, đáng đời, ai bảo cô ta không có mắt nhìn.
Cô ta chán ghét, liếc nhìn cô gái ngồi dưới đất, vội vàng đi nấu cơm.
Mẹ Cố cũng rất tức giận con gái không biết điều, nhưng nghĩ đến cô ta còn đang mai thai, chỉ có thể an ủi: "Rảnh rỗi thì đi nói lời xin lỗi tử tế với anh hai chị hai con, người một nhà chỉ cần thành thật với nhau là sẽ không có chuyện gì.'
Cố Đình Hoa thâm nghĩ cô ta sẽ không thèm đi xin lỗi Lý Chiêu Đệ đâu, phải nói xin lỗi thì cũng là Lý Chiêu Đệ phải xin lỗi cô ta, cô chửi cô ta như vậy, vẫn chưa tính sổ với cô thì thôi.
Nhưng mà cô ta cũng biết lúc này mình đuối lý nên không dám nói thêm gì nữa.
Cha Cố và anh cả Cố đều đã vào phòng, không muốn nhìn thấy cô ta, nhắm mắt làm ngơ.
Chị dâu cả Cố đã nấu cơm xong, tìm Đại Ni, Nhị Ni khắp nơi, khi tìm thấy ở bên chỗ Lý Thanh Vận, hai đứa bé đã vừa cơm nước xong xuôi rồi.
"Vất vả cho em rồi Thanh Vận. Hai cô nhóc không quấy rây các em chứ?”
"Không sao, hai cô bé rất nghe lời, còn trông con giùm em."
"Vậy thì tốt, em không biết đâu, vừa nấy cha đã mắng chửi Đình Hoa dữ dội, còn bảo cô ta nói lời xin lỗi với các em." Chị dâu cả Cố thử dò ý nói.
Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận hoàn toàn không cảm thấy gì, bọn họ sẽ không hề để việc lúc nãy ở trong lòng, qua rồi thì bỏ qua, sau này tránh xa Cố Đình Hoa là được rồi, cuộc sống của bản thân bọn họ yên ổn thoải mái không tốt sao, lo việc của người khác nhiều như vậy làm gì chứ.
"Hai em thật sự mặc kệ chuyện của Đình Hoa sao?"
'Không lo nữa. Chị dâu, em luôn luôn nói được làm được. Sau này bên đó có chuyện gì liên quan tới Đình Hoa thì đừng bảo bọn trẻ tới tìm em, em không lo nổi, em đã hết lòng hết sức với con bé rồi." Cố Đình Chu nói xong cũng đi vào trong phòng.
Tiên chị dâu cả Cố xong, Lý Thanh Vận cũng hỏi anh: "Anh thật sự mặc kệ sao? Lỡ như gã Tôn Chí Cường kia lại làm chuyện ngu ngốc thì sao?"
“Đây là con đường mà Đình Hoa tự mình lựa chọn, kiếp trước con bé cứ cãi nhau ầm ï với Tôn Chí Cường như thế hơn nửa đời, cuối cùng sau khi con cái đã kết hôn sinh con, rốt cuộc con bé mới quyết tâm ly dị.
Từ lúc trùng sinh tới nay, anh cũng từng nghĩ tới việc thay đổi vận mệnh của con bé, thế nhưng em cũng nhìn thấy rồi không đâm vào tường thì không quay đầu, người bên ngoài nói mười ngàn câu, không bằng bản thân con bé trải nghiệm một lần, gặp khó một lần.
Có một vài thứ, chỉ có tự mình khám phá, sau khi nếm trải thất bại thì mới hiểu được, dù người bên ngoài nói thế nào, dạy thế nào, nếu con bé không tự mình trải qua thì sẽ không hiểu được. Cho dù bây giờ anh ép buộc bọn họ ly dị thì dựa theo trạng thái tâm lý của Đình Hoa, cuộc sống của con bé cũng sẽ không trở nên tốt hơn, con bé sẽ chỉ núp trong mai rùa oán trời trách người, vẫn sẽ hỏng bét.
Đến lúc đó, con bé sẽ còn quay lại trách ngược anh. Chỉ có đợi bản thân con bé nghĩ thông suốt, bản thân không tự đứng lên thì người khác giúp thế nào cũng đều vô dụng."
"Điêu này cũng đúng. Anh mãi mãi không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận