Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 193 -

Chương 193 -Chương 193 -
Chương 193 -
Điền Mỹ Tuyết nhận ra sự bất thường của con trai nên vội vác chạy tới, khi nhìn thấy mặt cậu bé đầy máu, cô ta sợ hãi.
Giây tiếp theo, khi nhìn thấy mảnh thủy tinh cắm trên cổ tay Trân Dũng và vũng máu dưới chân, cô ta lập tức biết chuyện gì xảy ra, sao đứa nhỏ này lại...
"Ai dạy con làm như vậy hả?" Điền Mỹ Tuyết nắm tay Trần Nghị chất vấn, cô ta không muốn tin chính đứa con ngoan ngoãn của mình lại làm ra chuyện đáng sợ như thế.
Lúc tay cô ta chạm vào một mảng nhớp nháp, Điên Mỹ Tuyết cảm thấy tim mình đau đớn.
Điền Mỹ Tuyết tìm một miếng vải sạch băng bó miệng vết thương cho cậu bé.
"Lần trước ông ta làm tay mẹ bị thương, lúc ở trung tâm y tế con đã nghe bác sĩ nói mạch máu trên tay nếu bị cắt đứt sẽ chảy rất nhiêu máu, nếu không xử lý kịp thời sẽ mất mạng." Trần Nghị bình thản nói với mẹ mình.
Khi đó cậu bé sợ mẹ sẽ chết, cho nên sau khi nghe xong đã ghi nhớ trong lòng. Vì vậy, Lúc nãy cậu bé mới nghĩ đến việc dùng mảnh thủy tinh cắt đứt cổ tay Trân Dũng để làm cho anh ta mất máu mà chất.
Cậu bé nghĩ ông ta chết rồi thì cuộc sống của mình và mẹ sẽ tốt hơn, sẽ không có ai lấy đồ trong nhà đi bán, mẹ cũng không cần làm việc vất vả nữa. Dù mẹ đã làm rất nhiều công việc nhưng vẫn ăn không đủ no, có một chút đồ ăn cũng phải để dành cho ông ta nếu không sẽ bị ông ta tay đấm chân đá.
Điên Mỹ Tuyết ôm con trai, im lặng rơi lệ. Cô ta biết con trai làm như vậy là vì mình, đừng ai nói trẻ con không biết gì cả, thật ra chuyện gì cậu bé cũng hiểu hết.
Trân Nghị dùng chính bàn tay bị thương của mình vỗ nhẹ lưng mẹ.
"Mẹ đừng sợ, Tiểu Nghị sẽ bảo vệ mẹ.
Điền Mỹ Tuyết khóc vài phút rồi ổn định lại tâm trạng của mình, cô ta không thể ngã xuống, bởi vì còn rất nhiều chuyện đang chờ cô ta xử lý.
Trân Dũng chết cũng không sao nhưng tuyệt đối không thể khiến cho con trai phải gánh chịu tiếng xấu giết cha.
Phụ nữ một khi đã làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, Điên Mỹ Tuyết không ngừng nghĩ cách trong đầu, rất nhanh cô ta đã có quyết định.
Đâu tiên, cô ta cẩn thận gom những mảnh thủy tinh lại rồi rải xuống vị trí phía sau đầu Trần Dũng, sau đó xách chậu nước trong phòng vứt ra ngoài. Tiếp theo, Điên Mỹ Tuyết lau khô chân Trần Dũng và mang đôi giày bẩn thỉu của anh ta vào.
Điên Mỹ Tuyết nghĩ ngợi chốc lát rồi lau sạch vết máu bắn tung tóe dưới mặt đất, đồng thời cô ta cũng lâu khô vết máu trên mặt Trân Nghị, thay bộ quân áo trên người cậu bé ra và giặt sạch máu dính trên đó.
Hiện tại trên mặt đất chỉ còn lại máu chỗ phần đầu và cổ tay của Trân Dũng.
Cuối cùng cô ta dàn dựng xong hiện trường Trân Dũng tự té ngạc vì say rượu, kết quả phần gáy đập vào bình rượu, khi anh ta vùng vẫy đứng lên thì cánh tay lại bị mảnh thủy tinh vỡ đâm vào dẫn đến việc anh ta ngất xỉu vì mất máu quá nhiều.
Sau khi thu dọn xong, Điền Mỹ Tuyết nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không yên tâm nên đã dặn dò Trần Nghị: "Tiểu Nghị, con phải nhớ là con không làm gì cả. Buổi tối khi cha con chưa về nhà hai mẹ con mình đã đi ngủ, đến nửa đêm còn thức dậy đi tiểu thì nhìn thấy cha con ngã dưới đất, bên cạnh cổ tay có một vũng máu. Con muốn bước tới giúp ông ta gỡ mảnh thủy tinh cắm trên cánh tay ra khiến lòng bàn tay bị thương, vì vậy con mới đánh thức mẹ, sau đó hai mẹ con mình cùng đưa ông ta tới trung tâm y tế. Nhớ kỹ, cho dù người nào hỏi con cũng phải trả lời như thế, nếu người khác hỏi quá gắt thì còn cứ bật khóc, hiểu không?”
"Dạ mẹ, con nhớ rồi, bây giờ chúng ta làm gì đây?" Trần Nghị chẳng những không sợ hãi mà còn hơi phấn khích, rốt cuộc bọn họ đã thoát khỏi tên ác ma này.
Điên Mỹ Tuyết cúi đâu nhìn máu trên mặt đất đã chảy thành một vũng lớn, nhưng Trần Dũng vẫn còn thở.
Hai mẹ con thấp thỏm đợi thêm mười phút, đến khi cảm thấy máu trong người Trân Dũng sắp chảy hết.
Bấy giờ, Điên Mỹ Tuyết bất ngờ mở cửa phòng, lao ra ngoài giống như người điên.
Cô ta không tìm hàng xóm bên cạnh mà lại chạy tới nhà anh cả của chồng, cha mẹ chồng của cô ta cũng sống chung với gia đình anh cả. Vì nhà bọn họ đã phân gia từ lâu nên không sống chung với nhau.
Điên Mỹ Tuyết đập cửa râầm rầm, tỏ vẻ bản thân đang vô cùng lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận