Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 96 -

Chương 96 -Chương 96 -
Chương 96 -
Cố Đình Chu không thích những đề tài nói chuyện của phụ nữ, một mình ở phòng phía đông đọc sách. Trong hành lý của anh, ngoại trừ quần áo và thuốc thì toàn bộ là sách, đủ thấy anh cũng là người cố gắng, chẳng trách sau này ở trong truyện lại có thành tựu.
Ba người phụ nữ từ chuyện áo len nói đến con cái, lại nói tới đàn ông, rồi đến gia đình thậm chí cuối cùng cũng nâng cao thành đời người.
Trời nam đất bắc, không có gì giấu nhau.
Phán Đệ giống như cũng quên mất nỗi đau của mình, đã cởi mở hơn.
Thu Cúc lại là người phụ nữ thấu tình đạt lý, biết cách quan tâm đến cảm xúc của người khác, nên ba người trò chuyện rất vui vẻ.
Chớp mắt đã đến mười một giờ, Lý Thanh Vận dỗ Nhị Bảo đi ngủ rồi chuẩn bị đi làm cơm trưa.
Vừa đi ra cửa đã nghe thấy có đứa nhỏ lớn tiếng la hét.
Tiểu Mao Đầu vọt vào.
"Thím, không hay rồi, Đại Bảo bị người ta đẩy mạnh vào trong giếng, thím mau ra xem thử đi." Giọng nói của đứa nhỏ còn mang theo tiếng khàn, cậu bé nhịn đau mà la lên.
Lý Thanh Vận không kịp nghĩ gì khác.
Lập tức co cẳng chạy theo Tiểu Mao Đâu.
Cố Đình Chu và nhóm Thu Cúc cũng nghe được tiếng gào thét thảm thương của Tiểu Mao Đầu, cũng vọt ra theo.
Lý Thanh Vận đã theo Mao Đầu chạy đi xa, hai người nhanh chóng đuổi theo.
Lần đầu tiên Cố Đình Chu hận chân mình vì sao lại bị thương, hiện tại đứa nhỏ cần anh mà anh lại chạy không nổi. Chẳng lẽ anh thật sự phải mất thằng bé một lần nữa sao? Nghĩ tới đây trong lòng anh co thắt lại, hốc mắt vừa ẩm vừa đỏ, chống gậy đi nhanh, Thu Cúc suýt nữa theo không kịp anh.
"Chính là nơi này." Tiểu Mao Đầu dẫn Lý Thanh Vận chạy một phút, đi tới bên giếng của một hộ gia đình.
Cạnh giếng có đám con nít vây quanh, nhìn với vẻ hoảng sợ.
"Bùm" một tiếng, Lý Thanh Vận không chút do dự, đá giày đi, xác định vị trí rồi nhảy thẳng xuống dưới, vừa vặn rơi xuống bên cạnh Đại Bảo đang ở trong nước.
Nắm lấy đứa bé kéo ra khỏi mặt nước, một tay ôm vào trong ngực, một tay gian nan bơi lội.
Đạp vài cái rồi cuối cùng cũng tới gân vách giếng, nắm chặt chỗ nối liền với vách đá, lúc này mới tiết kiệm được rất rất nhiều sức lực. Tâm trạng căng thẳng của cô lúc này mới thoải mái hơn một chút.
Hiện tại chỉ chờ người tới kéo bọn họ lên, là Đại Bảo sẽ được cứu, có lẽ Cố Đình Chu sẽ tới ngay.
Trong vòng một phút khi chạy tới đây, trong đầu cô hiện lên rất nhiều thứ, suy nghĩ rất nhiều thứ.
Những đoạn phim ngắn khi đứa nhỏ ở chung với cô, từng tiếng mẹ ngây thơ, nghĩ đến chuyện phải mất đi đứa nhỏ này, tim cô quặn đau không thôi, vẫn không kịp thay đổi kết cục ư? Thậm chí muốn đưa thằng bé rời đi một cách không rõ ràng như vậy?
May mắn cô đuổi kịp, ở bên cạnh miệng giếng, nhìn thấy thằng bé đang ở bên trong giấy giụa, trong lòng cô rất mừng. Ít nhất cô còn kịp cứu thằng bé, cho nên lúc ấy cô không chút suy nghĩ mà nhảy xuống ngay.
Thật ra tài bơi lội của cô cũng chỉ là tay mơ, không có thông thạo.
Nếu để cô nhảy xuống một lần nữa, có thể cô cũng không còn dũng khí đó.
Sau đó Cố Đình Chu đã tới, anh nhìn thấy giày nữ ở bên giếng, trong lòng bỗng giật mình.
Ghé vào bên giếng nhìn xuống, người phụ nữ đang ôm đứa bé bị sặc nước ngất xỉu, ghé vào vách giếng chờ cứu viện.
Anh bình tĩnh tìm dây thừng thô ở bên giếng, dùng để múc nước chỉ huy chị dâu Thu Cúc, nhờ cô ấy cột giúp dây thừng lên cây đại thụ cạnh giếng, phòng ngừa trượt xuống.
Chính anh thì quăng một đầu dây thừng xuống giếng.
"Nắm chặt dây thừng, anh kéo hai người lên.'
Lý Thanh Vận thấy Cố Đình Chu đến, trong lòng lập tức yên tâm. Cô cột dây thừng cột ở bên hông của Đại Bảo, ý bảo kéo Đại Bảo lên trước.
Cô sợ dây thừng chịu không nổi, hơn nữa Đại Bảo đã sặc nước hôn mê nên tình huống càng nguy hiểm.
Trong giờ phút cứu mạng, không kịp nghĩ nhiều, Cố Đình Chu lập tức kéo Đại Bảo lên, lại cởi dây thừng buông xuống kéo Lý Thanh Vận.
Chị dâu Thu Cúc nhận lấy Đại Bảo, lập tức dựa theo phương pháp mà Cố Đình Chu nói, đặt đầu thằng bé lên trên cối xay đá, rửa sạch miệng mũi của thằng bé rồi vỗ lưng, để nước trong khí quản của cơ thể thằng bé chảy ra ngoài.
Cố Đình Chu dùng hết sức lực toàn thân, thậm chí quên mất đau đớn ở vết thương, cuối cùng cũng kéo Lý Thanh Vận lên được.
Đại Bảo được chị dâu Thu Cúc võ liên tục cũng nhổ nước ra đầy đất. Hơi thở đã khôi phục bình thường.
Cố Đình Chu kiểm tra thấy đứa bé không sao, lúc này trong lòng mới nhẹ nhõm.
Lý Thanh Vận từ trong giếng đi lên, đầu tiên là ngồi xuống tại chỗ thở hổn hển mấy hơi, sau khi khôi phục thể lực, lúc này mới đứng dậy xem xét tình huống của Đại Bảo. Không khác cô nghĩ là mấy, thằng bé bị sặc nước, tống ra khỏi người thì không sao nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận