Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 143 -

Chương 143 -Chương 143 -
Chương 143 -
Ba người nhà họ Lý khó tin trừng cô, lại không dám tức giận, chỉ có thể nuốt cơn tức này vào lòng.
"Chị cả, làm chút gì cho tôi ăn với, tốt xấu gì nay cũng là tết Trung Thu, tôi còn chưa ăn bữa sáng đây này." Lý Đắc Bảo khép nép nói, giờ anh ta chẳng muốn quan tâm chuyện gì, chỉ muốn lấp đầy cái bụng trước đã.
Tên này bị giày vò hơn một tháng đã thành thật hơn lần cuối gặp mặt rất nhiều.
Bụng của cha Lý mẹ Lý cũng kêu vang, thế nhưng ngại con rể ở bên cạnh nên không dám nói quá rõ ràng.
Thanh Hoan mềm lòng, muốn đứng dậy đi vào trong phòng bếp, len lén liếc phản ứng của chị cả.
"Được rồi, đợi một chút, Thanh Hoan theo chị vào bếp." Lý Thanh Vận tức giận nói.
"Thanh Hoan? Chị hai, chị đổi tên rồi à? Tại sao lại không nói cho chúng ta biết?" Lý Đắc Bảo như đã phát hiện ra một thế giới mới, cha Lý mẹ Lý cũng kinh ngạc nhìn hai chị em.
Thanh Hoan lúng túng, hai tay đan vào nhau như một đứa trẻ mắc lỗi.
Lý Thanh Vận thở dài, cũng không thể trách sao cô ấy lại nhu nhược như vậy được. Sống lâu ngày trong hoàn cảnh đó ảnh hưởng rất lớn đến tính cách của cô ấy, sau này chậm rãi dạy dỗ vậy.
"Sao, chỉ có mình cậu là bảo bối, chúng tôi đều là cây cỏ hả, cái tên kia khó nghe như vậy, chẳng lẽ phải gọi cả đời à? Mọi người đều là người trưởng thành rồi, sửa một cái tên cũng cần cậu đồng ý sao? Cậu lớn như vậy rồi còn không biết xấu hổ à!" Lý Thanh Vận oán giận. Lý Đắc Bảo bĩu môi lẩm bẩm: "... Tôi còn chưa nói gì mà."
Trong lòng cha Lý mẹ Lý cũng có chút không vui, thế nhưng ngại con rể sâm mặt bên cạnh nên không dám quá phận.
"Em trai con chỉ là quan tâm các con nên mới hỏi một câu thôi, làm gì mà tức giận như vậy? Hơn nữa, sao tên mấy đứa lại khó nghe chứ?" Mẹ Lý bực bội hỏi.
Cố Đình Chu nghe vậy thì ho khan vài tiếng, dọa bà ta sợ run cầm cập.
"Không khó nghe, vậy tại sao các người không dùng đi? Chiêu Đệ rất hợp với bà, cho bà đó, không cần cảm ơn." Lý Thanh Vận không muốn trả lời bọn họ.
Về sau chỉ cân đối xử với bọn họ theo lệ là được, người nhà họ Lý đừng mong khống chế cuộc đời của các cô nữa. Nói chuyện với những người như vậy, phải lập tức đáp trả lại ngay, nếu không đối phương sẽ được đà lấn tới.
"Mày, cái đồ con gái bất hiếu! Sao mày dám nói chuyện như vậy với mẹ mày chứ." Cha Lý đập bàn đứng dậy, chỉ vào mặt cô mắng.
Cố Đình Chu nặng nề khụ một tiếng, đứng lên nói: "Cha, quá lời rồi, vợ tôi nói rất đúng, thứ mình không cần thì đừng làm cho người khác, mẹ cũng không thích cái tên đó, dựa vào cái gì mà ba cô con gái không thể phản kháng? Bây giờ đã là Trung Quốc thời đại mới, không phải là xã hội cũ nữa”
Anh nhìn ba người nhà họ Lý bằng vẻ mặt nghiêm túc nhìn, cả ba lập tức xịt keo, không dám hó hé gì nữa.
Thấy anh rể chỉ nói một câu đã kiểm soát được tình hình, Thanh Hoan khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Dường như cô ấy vừa trông thấy được hơn mười năm ở nhà cha mẹ trước đây, mỗi lần chọc em trai không vui là cha mẹ đều sẽ đánh đấm bọn họ, không ngừng những lời ác ý, cơ thể cô ấy không nhịn được bắt đầu run lên.
Không ngờ, cha mẹ đáng sợ trong mắt cô ấy cũng có ngày sợ người khác, nỗi sợ hãi với bọn họ trong lòng cô ấy lập tức vơi đi rất nhiều.
Lý Thanh Vận nghe thấy người đàn ông đang bảo vệ mình, trong lòng cô ngọt ngào như mật.
Tuy cô cũng không sợ bọn họ nhưng được người khác kiên quyết bảo vệ, cảm giác được thừa nhận không có nguyên tắc này thật sự là quá hạnh phúc.
Tâm trạng của cô rất tốt, cũng không nói thêm gì nữa, dọn dẹp bàn rồi cùng Thanh Hoan đi vào phòng bếp.
Bỏ lại ba người kia và đại ma vương Cố Đình Chu ngồi với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận