Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 294 .-

Chương 294 .-Chương 294 .-
Chương 294 -
"Cô muốn tôi phải làm cái gì?" Trần Lập cảnh giác hỏi.
Lý Thanh Vận không hề để ý nói: "Tôi có nói cái gì sao? Tôi cái gì cũng chưa nói."
"Lần này, tôi sẽ buông tha cho anh, nếu còn có lần sau lại tới trêu chọc tôi nữa thì không phải là chỉ buông tha đơn giản như vậy đâu. Người đàn ông của tôi chính là Quân Giải phóng Nhân dân, anh ấy có chút quan hệ ở công xã và trong huyện. Tự anh cân nhắc đi, hôm nay, anh mà động một cái ngón tay vào tôi thì anh chờ đi đi lao động cải tạo ở nông trường đi.
Trân Lập hối hận không kịp. Con đàn bà thối Điên Mỹ Tuyết này, sao cô ta lại dám xúi giục anh ta đi trêu chọc một ngôi sao chổi như vậy chứ?
Lý Thanh Vận khiêng cây gậy gỗ, thảnh thơi bỏ đi.
Một con chó điên giống như Trần Lập khi ngửi thấy một chút mùi tanh, anh ta sẽ chuẩn nhào lên mà không cần suy nghĩ quá nhiều.
Cho dù anh ta có lựa chọn như thế nào, anh ta đều có thể dạy cho Điền Mỹ Tuyết một bài học khắc thật sâu. Để xem cô ta còn dám tới trêu chọc mình nữa hay không.
Lý Thanh Vận đi rồi.
Trân Lập dùng nước tuyết đã tan chảy để rửa mắt. Tuy rằng đôi mắt của anh ta vẫn còn đau nhức, nhưng so với lúc trước thì đã đỡ hơn nhiều.
Anh ta khập khiễng đứng lên, tìm một nhánh cây làm nạng đứng lên, từ từ đi vê nhà.
Tuy rằng Lý Thanh Vận đánh anh ta rất đau, nhưng cô ra tay rất có chừng mực, đó đều là vết thương ngoài da. Anh ta không hề bị gấy xương linh tinh gì đó, thật sự cũng không phải là đặc biệt đau đớn gì cả.
Trong lòng Trân Lập âm thâm tính toán, người phụ nữ này nói nghiêm túc như vậy, xem ra đây có vẻ là sự thật.
Nếu Điền Mỹ Tuyết thực sự có mấy trăm đồng tiền tiết kiệm, vậy thì đây thật sự đúng là đáng để anh ta bí quá hoá liều mà làm một vố.
Da dẻ của người sống ở nông thôn rất khỏe khoắn. Trân Lập ở nhà tịnh dưỡng mấy ngày, sau đó anh ta lại có thể tung tăng nhảy nhót trở lại. Khi vết thương gần như đã khỏi hẳn cũng là lúc mà anh ta chuẩn bị ra tay.
Điên Mỹ Tuyết còn chưa biết Trân Lập đã gặp được Lý Thanh Vận và còn bị cô dạy cho một bài học nữa.
Trong lòng cô ta nôn nóng chờ đợi tin tức từ Trân Lập.
Lần này, rốt cuộc Trân Lập cũng đã học được cách trở nên thông minh hơn. Anh ta không còn hành động hấp tấp nữa, mà chịu đựng cơn gió lạnh của đêm đông. Chờ đến nửa đêm cũng là lúc mà mọi người ngủ say nhất, anh ta mới bò lên trên bức tường ngắn ngủn của nhà Điền Mỹ Tuyết.
Đề phòng kẻ tiểu nhân, chứ không đề phòng người quân tử. Bức tường này đối với anh ta cũng chỉ là một vật dùng để trang trí mà thôi.
Người phụ nữ Điền Mỹ Tuyết này cũng không dễ trêu chọc, cho nên mục tiêu từ đầu đến cuối của anh ta cũng chỉ có tiên mà thôi, mấy trăm đồng. Cũng không biết là tin tức mà người phụ nữ kia đã cung cấp có phải là sự thật hay không nữa. Mấy trăm đồng đã đủ để anh ta xây được một căn nhà, cưới vợ và sống tốt qua ngày.
Lúc trước ở trên huyện, anh ta đã học được chiêu mở khóa cửa từ vài tên du côn ở trên đường phố, cho nên anh ta rất thong dong mở cánh cửa gỗ ra. Tiến vào căn phòng nơi hai mẹ con đang ngủ, dựa theo ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào nhà, tay chân của anh ta nhẹ nhàng tới gần phần đầu của giường đất. Đâu tiên là anh ta lục lọi ở phần đầu giường đất một lúc, nhưng cái gì cũng không tìm được.
Anh ta tiếp tục lục lọi ở trong mấy cái ngăn tủ khác ở trong nhà, nhưng vẫn không thu hoạch được gì cả.
Lúc này, anh ta mới nghĩ tới trên người phụ nữ.
Vì thế, anh ta trực tiếp bò lên trên giường đất, trực tiếp duỗi tay sờ soạng khắp người Điền Mỹ Tuyết.
Lúc đó, thật ra là Điền Mỹ Tuyết đã sớm tỉnh dậy rồi. Lúc Trân Lập bò lên bò xuống sờ soạng khắp nơi. Làm một người mẹ thì một chút cảnh giác vẫn phải có.
Nhưng mà Trần Lập mang mũ che mặt, cho nên cô ta hoàn toàn không nhận ra được người đó là anh ta. Cô ta cho rằng đó chỉ là tên trộm bình thường. Vì sự an toàn của hai mẹ con, nên cô ta không dám động đậy.
Bởi vì nếu cô ta vừa mới cử động, nói không chừng là kẻ trộm sẽ thẹn quá hóa giận, khiến cho thiệt hại ở trong nhà mình sẽ lớn hơn nữa. Ngoài ra, hiện tại cô ta là một quả phụ. Nếu sự việc này chuyện bé xé ra to thì bản thân cô ta sẽ hoàn toàn không còn thanh danh gì nữa. Trong lòng cô ta cân nhắc một phen, cô ta chỉ có thể giả bộ như không biết gì hết.
Cô chờ đợi kẻ trộm này sẽ thuận tay lấy đi món đồ nào đó rồi nhanh chóng bỏ đi.
Dù sao thì tài sản thật sự trong nhà cô ta vẫn luôn bị cô ta cất giữ ở trên người.
Trân Lập sờ soạng ở trên người cô ta một lúc nhưng vẫn chưa tìm tiên nên trong lòng anh đang dao động. Trong lúc anh ta đang suy nghĩ rằng nếu không thì lấy luôn người vậy, anh ta chạm vào cái trán đang đổ đầy mồ hôi của Điền Mỹ Tuyết.
Trân Lập lập tức cảnh giác ngay. Trong phòng cũng không nóng bức gì, vì sao trán của cô ta có thể đổ nhiều mồ hôi như thế? Chỉ có một loại khả năng là cô ta đã tỉnh giấc từ lâu rồi, bị dọa sợ đến mức toát mồ hôi và không dám để lộ ra điều này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận