Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 174-

Chương 174-Chương 174-
Chương 174 -
Cố Đình Chu đứng thẳng dậy: "Một giá thôi, tám mươi, một chiếc đồng hồ anh ít nhất có thể kiếm được khoảng ba mươi, hai mươi tám chiếc đã tám chín trăm đồng, đã quá lời rồi."
Nhiều tiền như thế, chẳng lẽ anh không chấp nhận mạo hiểm à, hơn nữa đồng hồ cung không đủ cầu, không thể nào không bán được hàng.'
Tôn Đại Hà đã hiểu, hôm nay gặp phải gốc cây cứng rồi, anh ta vốn nghĩ, phụ nữ thì dễ nói chuyện, lần này anh ta có thể kiếm được một khoản lớn, không ngờ chồng của cô lại lợi hại như thế.
Mặc dù ít hơn nhiều so với dự tính của anh ta, nhưng chia cho em họ một trăm, rồi lấy ba trăm đút lót cho bên trên, sau cùng bản thân cũng có thể kiếm được bốn trăm hơn năm trăm đồng, đã bằng một năm làm việc bình thường rồi. Nếu bàn thêm nữa thì có khi người đàn ông này sẽ bỏ đi luôn mất.
Tôn Đại Hà đau xót nói: "Đồng ý, người anh em, anh ép giá quá, tôi cũng phải đút lót bên trên, còn phải chia phần cho Thải Hà nữa, thật sự không dư lại được bao nhiêu."
Lý Thanh Vận vui mừng tính toán, Cố Đình Chu nói thêm đôi ba câu, đã kiếm thêm được tám chín trăm đồng đồng.
Cô vẫn đánh giá thấp giá trị của những chiếc đồng hồ này, còn cả giá thị trường nữa, nếu như hôm nay không có Cố Đình Chu tới đây, e là cô đã bán những chiếc đồng hồ với giá cũ rồi. Khi Tôn Đại Hà đưa ra giá năm mươi cô đã rất hài lòng, nghĩ có thể tăng thêm một chút thôi là được.
Vì để lấy được đợt hàng này mà Tôn Đại Hà đã mang đến toàn bộ tiền tích góp của mình trong mấy năm, sợ không đủ còn mượn cha mẹ chị em một ít, may mà đã mượn, nếu không thì không đủ tiền hàng.
Anh ta đã quyết tâm phải lấy được đợt hàng này, có hàng hóa này thì những cuộc làm ăn khác của anh ta cũng có thể được lợi, cũng có thể mở rộng tâm ảnh hưởng ở chợ đen.
Tôn Đại Hà lấy ra một chiếc túi vải mày đen ngay trước mặt Lý Thanh Vận và Cố Đình Chu, cầm một bọc tròn to, kiểm tra lại một lân, đếm ra số tiền tương ứng, giao cho Lý Thanh Vận, tỏ ý để cô kiểm tra lại lần nữa.
Lần đầu tiên Lý Thanh Vận thấy nhiều tiền như thế trong những năm sáu mươi, không thua gì mấy trăm ngàn ở thời hiện đại.
Cô và Cố Đình Chu cùng đếm lại một lân, xác định không có sai sót gì, thì bỏ túi vào bỏ vào trong cái làn mang tới, rồi hai người đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
"Năm ngàn bốn trăm sáu mươi đồng, không thiếu một xu nào, vậy chúc ông chủ Tôn làm ăn thuận lợi nhé." Lý Thanh Vận cười nói.
"Nào có thể gọi là ông chủ, chỉ là bỏ chút vốn mua bán làm ăn nuôi gia đình sống qua ngày thôi, hai vị mới là người giấu nghề, đặc biệt là người anh em này, ăn nói thật là lợi hại, nếu sau này còn có đồ tốt gì, thì phải tìm đến tôi nhé.' Tôn Đại Hà cười ha ha nói.
Trước đây anh ta cũng từng nghi ngờ lai lich của nhóm hàng này, có chút sợ, nhưng có tiên mà không kiếm thì chính là một tên ngu.
Hai người ra ngoài, Đại Bảo đang bế em trai ngoan ngoãn chờ bọn họ ở trong sân, Lý Thanh Vận vội vàng ôm Nhị Bảo, Cố Đình Chu cũng bế Đại Bảo lên.
Cả nhà ra khỏi cửa, Lý Thanh Vận vội vàng bỏ tiên trong giỏ vào trong không gian, hai người bế con làm như không có chuyện gì trở lại gân chỗ xã cung tiêu. Lý Thanh Vận lại đi tìm Thải Hà, đưa mắt nhìn cô ta ý là đã bàn bạc mua bán xong, rôi mua thêm hai đôi giày u-la ở quây hàng của cô ta, một lớn một nhỏ, theo số đo của cô và Đại Bảo.
Trong nhà đã có một đôi giày u-la lớn của Cố Đình Chu, cô và Đại Bảo chưa có, sắp lạnh rồi, phải mua một đôi chuẩn bị trước, sau này tuyết rơi ra ngoài thì mang theo.
Hôm nay kiếm được tiền, Lý Thanh Vận rất vui mừng, mua một ít hoa quả và điểm tâm, lại đến quán ăn Kiến Thiết mua mấy cái bánh bao thịt.
Xong xuôi hai người mới chậm rãi trở về xe bò bên cạnh, đang chờ mọi người cùng nhau trở vê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận