Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 388 -

Chương 388 -Chương 388 -
Chương 383 -
Nói thật lòng, cô hoàn toàn không nhớ nổi cảm giác đau đớn của nguyên thân khi sinh Đại Bảo và Nhị Bảo trước đây.
Có một cách giải thích rằng, cơ thể người mẹ sẽ quên đi cảm giác đau đớn trong lúc mang thai và sinh sản, để phục vụ cho lần sinh sản sau này.
Cho nên cả thời gian đón tết, đều là những cảm xúc mong ngóng chờ đợi xen lẫn với khổ sở đau đớn.
Ba mươi tết vừa qua, mùng một mùng hai cũng theo nhau tới.
Chốc lát đã hết Tết.
Năm nay ở trong quân khu nên cũng không có họ hàng để đi thăm chúc tết.
Bọn họ chỉ qua lại với nhà họ Giang, mời qua lại lẫn nhau bữa cơm coi như là một bữa tất niên. Bởi vì quan hệ với lãnh đạo lớn, nên bọn họ cũng không dám qua lại quá trắng trợn, tặng quà cáp cũng đều là những đồ ăn không đáng tiền, may mà mọi người cũng không ghét bỏ, đều nhận hết.
Mười lăm tháng giêng, âm ï hết ngày nguyên tiêu, quân khu có hội diễn văn nghệ của đoàn văn công.
Đại Bảo rất muốn đi xem.
Mẹ Cố vẫn luôn đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Lý Thanh Vận không muốn ra ngoài chen chúc, mấy loại biểu diễn đặc sắc này ở đời sau cô đã xem nhiều rồi, mấy loại tiết mục thế này cô hoàn toàn không có hứng thú.
"Vậy mẹ đưa Đại Bảo đi xem đi, con và Nhị Bảo ở nhà." Cố Đình Chu không yên tâm để Lý Thanh Vận đã lớn bụng ở nhà một mình.
"Mọi người muốn đi xem thì đi đi, một mình con ở nhà cũng được." Lý Thanh Vận vội vàng lên tiếng.
"Vậy được rôi, mẹ đưa Đại Bảo đi, con ở nhà với vợ con đi, nhưng phải chú ý chút, tính ngày thì cũng gần đến rồi." Mẹ Cố nói.
Hai tháng nữa là Nhị Bảo tròn hai tuổi, một ngày ở nhà thôi đã không chịu được, thấy bà nội đưa anh trai đi mà không cho mình theo, thì sốt ruột.
Vội vàng đưa tay lên nói: "Bà nội, xem, Nhị Bảo muốn xem."
Mẹ Cố đành phải bế thằng bé theo, ba bà cháu ra ngoài, chỉ còn lại hai vợ chồng ở nhà.
Bọn họ mới ra ngoài chưa được bao lâu.
Bỗng nhiên Lý Thanh Vận cảm thấy bụng mình co rút đau đớn mấy giây, ngay sau đó đã bình thường trở lại.
Cô đang nghĩ có phải là do bản thân gần đến ngày sinh nên căng thẳng quá mức.
Vì thế cô lấy một quyến sách ra đọc, điều chỉnh lại cảm xúc.
Khoảng hai mươi phút sau, thì cái cảm giác đau đớn co rút đó lại đến, lần này thời gian kéo dài từ mấy giây đến mười mấy giây, rồi lại bình thường trở lại.
Mặc dù đau đớn vẫn còn trong khả năng chịu đựng được, nhưng trước đây chưa từng thế này, Lý Thanh Vận cảm thấy không đúng, có phải sắp sinh rồi không?
"Cố Đình Chu, em cảm thấy không ổn, hay là chúng ta đến bệnh viện đi."
Cố Đình Chu nghe xong, không nói hai lời, vào phòng câm vật dụng chờ sinh mà Lý Thanh Vận đã sớm chuẩn bị từ trước, để lại một tờ giấy trong nhà, chuẩn bị bế cô đến bệnh viện.
May mà bệnh viện trong quân khu cũng gần, nếu không đi lại trong đêm tối thế này cũng rất khó khăn.
"Em vẫn có thể tự đi được, đến lúc nào em không đi được nữa thì anh hãy bế em.
Hai người giống như đang tản bộ chậm rãi đến bệnh viện.
Cả đoạn đường không có người nào.
Lúc đi đến cổng khu dành cho người nhà, bọn họ đụng phải một người phụ nữ hôi thối đang hò hét, trên tay xách hai thùng đi tới.
Người phụ nữ đó lấy khăn che mặt, trên lưng còn cống một đứa bé.
Nhìn thấy bọn họ đi tới thì tránh ra một chút, co rúm lại rồi nhanh chóng rời đi.
Sau khi Lý Thanh Vận đi qua mới chợt nhận ra, người phụ nữ đó chính là Trân Quế Chi đã lâu rồi không gặp.
Nhưng hiện giờ cô cũng không rảnh rỗi mà quan tâm người khác, bởi vì thời gian của cơn đau đẻ càng ngày càng gần nhau, vừa bắt đầu khoảng hai mươi phút một lần.
Hiện giờ có lẽ là mười phút lại quặn đau một lần.
Hơn nữa lần sau lại càng đau đớn hơn lần trước.
Thấy cô đau tới nỗi không thể động đậy, Cố Đình Chu sốt ruột tới mức mồ hôi đổ đầy đầu.
"Vợ à, em sao vậy, kiên trì kiên trì nào.
Anh bế ngang cô lên, vội vàng chạy đến bệnh viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận