Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 301 -

Chương 301 -Chương 301 -
Chương 301 -
"Cháu muốn cứu cô ấy nên mới đưa đòn gánh cho cô ấy để kéo cô ấy lên nhưng cô ấy bảo không cần và đẩy đòn gánh ra, mắt thấy cô ấy sắp chìm xuống, cháu bèn chạy tới khu vực gần đây tìm người, đúng lúc gặp được ông chú này. Khi chúng cháu quay lại đây thì cô ấy đã không còn vùng vẫy nữa. Bọn cháu hợp sức kéo cô ấy lên, sau đó cháu đi tìm ông chú Cố đến khám, nhưng ông ấy bảo không cứu được nữa." Nói xong, cậu cúi đầu im lặng.
Thấy cậu tự trách như vậy, cha Cố tin lời cậu. Cha Cố võ vai, im lặng an ủi cậu bé.
Chuyện hôm nay đã tạo ra đả kích mạnh mẽ với cậu thiếu niên này, một người sống sờ sờ lại chết ngay trước mặt cậu mà cậu lại không thể cứu được, có lẽ chuyện này sẽ ám ảnh cậu cả đời. Mấy ngày kế tiếp cậu đều bị mất ngủ, hình ảnh thê thảm của người phụ nữ kia cứ xuất hiện trong đầu cậu mãi.
Ông chú hợp sức với cậu cứu người cũng đứng ra nói: "Bọn tôi đã cố gắng hết sức nhưng lúc vớt lên thì người đã chết rồi."
Mọi người lặng lẽ thở dài, bấy giờ hàng xóm của Liễu Thúy Hoa mới lên tiếng: "Mấy hôm nay tôi nghe thấy cả nhà bọn họ cãi nhau dữ dội, Liễu Thúy Hoa nói bóng nói gió rằng cô gái này đã gả tới đây lâu như vậy mà vẫn không thích ứng. Bình thường nhà bọn họ cứ cách hai ba ngày lại cãi nhau, nếu cô bé này dám nói lại một câu thì sẽ bị cả nhà bọn họ đánh. Ngày mùa đông cô ấy còn phải mặc lại chiếc áo bông rách của Liễu Thúy Hoa khiến cả người đều lạnh lẽo.'
Nói xong, người thím nọ kéo bàn tay sưng như móng lợn và bàn chân mưng mủ của người phụ nữ ra, mắt cá chân của cô ấy sưng to, phần da chân dưới ống quần cũng không có chỗ nào lành lặn.
Hình ảnh này khiến Lý Thanh Vận nhớ đến Thanh Hoàn, trước đây cô ấy cũng bị như vậy, nếu cô không cứu cô ấy, có lẽ kết cục của Thanh Hoan cũng chưa xót và thê lương giống người phụ nữ này.
Những người phụ nữ có mặt đều rơi lệ cảm thông, Liễu Thúy Hoa không phải là người, một cô gái tốt lại bị bà ta tra tấn tới mức không muốn sống nữa.
Có người bất ngờ lên tiếng: "Con trai của Liễu Thúy Hoa đã đổi tới hai người vợ nhưng không có ai mang thai cả, có khi nào là con trai của bà ta bị vô sinh hay không?”
"Đến bây giờ bà mới biết à? Còn tôi thì đã nhìn ra từ lâu, chắc chắn là do bản thân con trai bà ta không thể có con mà lại đổ lỗi lên con gái nhà người ta, khiến cô ấy phải tự sát. Bọn họ đúng là táng tận lương tâm, sau khi chết sẽ bị đày xuống địa ngục."
Mọi người sôi nổi bàn tán, bấy giờ người đi thông báo cho Liễu Thúy Hoa cũng dẫn theo cả gia đình bọn họ tới.
"Con đĩ nhỏ không biết xấu hổ, sao mày dám chết, tao tốn biết bao nhiêu tiên cưới mày về nhà vậy mà ngay cả một cái trứng cũng không sinh ra được." Liễu Thúy Hoa lớn tiếng chửi rủa.
Thấy vậy, Lý Thanh Vận không có hứng thú xem tiếp nữa, cách sống của đám người này quá ghê tởm.
Một người đang sống sờ sờ lại bị bức chết vì lý do vớ vẩn như vậy, sau khi chết còn bị chửi rủa nữa chứ.
Nhưng vì cô gái này chết do tự sát nên những kẻ gián tiếp hại chết cô ấy không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì trước pháp luật, bọn họ chẳng qua chỉ bị người đời mắng mỏ vài câu mà thôi.
Trên đời này thật sự có quá nhiều chuyện bất công, cô không có khả năng giúp đỡ hết tất cả, cô chiêu có thể cố gắng bảo vệ tốt những người ở bên cạnh mình mà thôi.
Sau đó, mẹ Cố nói cho cô biết sự việc đã giải quyết xong. Lúc nhà gái biết chuyện, việc đầu tiên bọn họ làm là chạy tới nhà Liễu Thúy Hoa rồi bồi thường chứ không phải thương tiếc con gái mình. Ban đầu Liễu Thúy Hoa không muốn bồi thường nhưng đối phương náo loạn quá dữ dội, cha Cố cũng mặc kệ bà ta, bảo bọn họ tự giải quyết với nhau.
Cuối cùng Liễu Thúy Hoa bất đắc dĩ bị ép phải bôi thường năm mươi đồng cho êm chuyện.
Sau khi nhận được lợi ích, đối phương viết cam kết rằng sau này sẽ không đến đòi tiên nữa. Từ đầu đến cuối, không có ai thật lòng tiếc thương cho cái chết của người phụ nữ. Cùng ngày, gia đình Liễu Thúy Hoa chỉ vào trong núi đào hố rồi chôn cô ấy xuống, ngày cả một chiếc quần tài mỏng manh cũng không có, cô ấy bị chôn một cách vội vã như chính cuộc đời ngắn ngủi của cô ấy vậy.
Thật đáng buồn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận