Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 88 -

Chương 88 -Chương 88 -
Chương 88 -
Trên đường về, Phán Đệ vô cùng hồi hộp lo lắng, nghĩ rằng chị sẽ đưa mình về nhà mẹ đẻ.
Kết quả là chị lại muốn đưa mình về nhà chồng chi.
Mặc dù chị ở riêng, không cần chăm nom cha mẹ chồng, nhưng không biết anh rể có giận hay không?
Hai chị em tán gẫu trên cả quãng đường, lúc này Phán Đệ mới biết anh rể cũng bị thương, đang ở nhà tĩnh dưỡng.
"Chị, hay là chị đưa em về thôn Lý Gia đi, chị đã chăm sóc anh rể rồi mà, em sợ...' Làm chị khó xử...
"Phán Đệ, em vẫn còn hy vọng trông mong vào nhà họ Lý, với cha mẹ à? Chưa bàn đến việc em đang tàn tạ thương tích như này, cho dù em có mạnh khoẻ trở về thì họ cũng không chứa chấp em đâu, càng đừng nói tới tình trạng hiện giờ.'
Lý Thanh Vận biết Phán Đệ đã nhẫn nhục chịu đựng quen, cô muốn từ từ thay đổi suy nghĩ của em gái, nhưng đối phương lại vẫn ôm ấp ảo tưởng với nhà mẹ đẻ. Điều này không tốt chút nào. Vì vậy cô phải đập nát ảo tưởng của Phán Đệ, khiến đối phương đối diện với thực tế tàn khốc.
"Nếu bọn họ biết suy nghĩ cho em dù chỉ một chút thôi thì cũng sẽ không trơ mắt nhìn em chật vật như này, họ muốn em đem tiên vê cung phụng, để họ được chơi bời nhảy múa. Nghe chị, sau này chị em mình hãy tự đứng độc lập, ta có thể sống tốt mà không phải sợ ai hết, không cân dựa dẫm vào người nào.
"Nhưng..." Phán Đệ hiểu chứ, song cô lại không muốn làm phiền đến chị.
Khi về đến nhà, trời đã dân chuyển tối. Nhìn từ xa lại, có một bóng dáng cao lớn đang bế một đứa bé, đứng đợi ở đó.
Nhìn thấy xe bò tiến lại, Đại Bảo tụt khỏi vòng tay cha, lao đến.
"Mẹ, mẹ về rồi, con và cha đợi mẹ đến trưa, mẹ bảo trưa sẽ về mà, mẹ nói dối.' Đại Bảo trách mẹ.
Xe bò tới gân, người đàn ông cũng tập tễnh tiến lên.
"Về rồi à? Đây là?"
Anh mỉm cười nhìn cô, không trách móc mà chỉ có chút tò mò về cô gái mặt mũi bâầm dập trên xe.
Phán Đệ ngượng ngùng chào: “Anh rể, em là Phán Đệ, làm phiền anh chị rồi."
Lý Thanh Vận xuống xe trả tiền rồi cõng Phán Đệ vào trong nhà.
Đại Bảo xách giỏ đuổi theo.
Tất cả cùng yên vị trong nhà chính, Lý Thanh Vận thu xếp ổn thoả cho hai bệnh nhân.
"Đây là dì hai, Đại Bảo chào đi."
Tuy Cố Đình Chu không hiểu vì sao dì hai lại thành ra như vậy nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn chào dì hai.
Phán Đệ đáp lời với vẻ ngại ngùng, cô cũng rất buồn phiền khi để cháu nhỏ nhìn thấy bộ dạng này của mình.
“Hai người ăn cơm chưa?”
"Dạ mẹ, cha và con ăn rồi, cha làm mì trứng cà chua nhưng không ngon bằng mẹ làm."
Cố Đình Chu liếc nhìn con trai với vẻ bất mãn, có chút tụt hứng khi cậu nhóc tranh phần trả lời của mình.
"Buổi trưa ăn bánh ngô sáng nay em hấp, có cả sốt nấm thịt băm nữa. Buổi tối, anh thấy trong tủ có mì sợi, để Đại Bảo nhóm lửa còn anh mì. Đừng lo, vết thương của anh không có gì đáng ngại. Em thì sao, cả ngày nay đã ăn gì chưa?” Thấy hai cha con bảo đã ăn rồi, lúc này cô mới yên tâm.
"Em cũng ăn rồi."
Phán Đệ nhìn cách anh rể và chị gái quan tâm nhau mà hâm mộ theo. Chị mình lấy đúng người rồi, anh rể đối tốt với chị thật đấy.
Lý Thanh Vận thuật lại chuyện hôm nay, nhấn mạnh vào tình hình ở nhà em gái, lược bỏ sự hăm dọa của nhà họ Lý.
Cố Đình Chu nghe mà nhíu mày.
“Chuyện này em đã làm đúng, không thể để Phán Đệ ở lại hang sài lang ấy. Kế hoạch cụ thể sau đó của em là gì?"
Phán Đệ thở phào nhẹ nhõm vì Cố Đình Chu tán thành với cách làm của Lý Thanh Vận, cô sợ bị đối phương ghét bỏ.
"Thật ra lúc ấy em cũng không suy nghĩ nhiều. Em chỉ không muốn để mặc Phán Đệ ở lại một mình, sau khi em đi, thứ đợi chờ con bé chắc chắn sẽ lại là một trận đòn hiểm. Vả lại, hai người phụ nữ không thể đánh lại bọn họ, vì vậy em đành kìm nén cơn giận trong lòng, vê bàn bạn kĩ hơn." Lý Thanh Vận giải thích.
"Bây giờ hải xem ý của Phán Đệ. Em nói chị biết đi, em còn muốn sống cùng đám họ Hàn kia không?”
"Chị, em không muốn, em nằm mơ cũng muốn thoát khỏi nơi đó, nhưng em có thể đi đâu chứ? Đã biết bao lần em mơ mình biến thành chim bay đi, rốt cuộc chỉ là giấc mộng hão huyền thôi."
Ai cũng muốn có được cuộc sống hạnh phúc, nhưng đối với Lý Phán Đệ thì đó thật sự quá khó khăn. Cô không cầu mong người ta đối xử tốt với mình, miễn là họ không ức hiếp hay đánh đập cô là được, ấy mới là cuộc sống tốt đẹp nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận