Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 226 -

Chương 226 -Chương 226 -
Chương 226 -
"Được, vậy em suy nghĩ đi. Vợ của anh người vừa đẹp mà còn tốt bụng nữa, một người tốt như thế" Cố Đình Chu lại ném một lời khen hoa mỹ cho cô, anh ngốc nghếch khen cô.
"Còn không phải sao." Lý Thanh Vận thản nhiên đón nhận câu khen ngợi hoa mỹ của anh.
"Hôm nay cái túi kia là do Giang Phàm gửi tới sao? Cậu ấy nói cái gì vậy?
Hôm nay, Lý Thanh Vận ở nhà nhận được một cái túi lớn do người phát thư đưa tới, cô nhìn thấy bên trên ghi tên của Cố Đình Chu. Xuất phát từ lòng tôn trọng, cô giữ lại mà không tùy tiện mở ra. Chờ buổi tối Cố Đình Chu tan làm về nhà, cô mới tự mình mở ra nhìn.
"Cậu ấy hỏi thăm vết thương của anh. Sau đó, trong thư ám chỉ rằng lần này anh mà có về, vị trí của anh có thể sẽ chuyển đi. Tóm lại là chuyện tốt. Cậu ấy còn gửi một túi lớn thức ăn, quân áo và đồ chơi cho Đại Bảo và Nhị Bảo nữa." Cố Đình Chu lấy thư ra đọc cho Lý Thanh Vận nghe.
"Giang Phàm thật sự là một người bạn tốt. Kiếp trước, kết cục của cậu ấy như thế nào? Hình như em không có nhìn thấy tên của cậu ấy ở trong sách thì phải?" Lý Thanh Vận tò mò hỏi.
"Nhà của Giang Phàm là đời thứ hai của thế hệ đỏ, cha của cậu ấy cũng được xem như là người đã sáng lập. Sắp tới, cha của cậu ấy sẽ bị bạn tốt hãm hại, bị bắt vào tù, ông ấy và vợ của mình bị sung quân tới nông trường ở Tây Bắc. Cuối cùng, ông ấy bởi vì bệnh cũ, không chịu đựng qua khỏi giai đoạn đen tối này mà chết ở Tây Bắc.
Mẹ của Giang Phàm thật sự đã chờ được ánh rạng đông của thắng lợi, nhưng sau khi từ Tây Bắc trở về, bà ấy không còn dũng khí để sống tiếp nữa. Trong vòng mười năm gian, bà ấy lần lượt mất đi chồng, con gái và cháu ngoại. Đây là điêu mà người bình thường khó có thể thừa nhận. Cuối cùng, chưa được mấy năm, bà ấy cũng rời đi.
Lúc ấy, vốn dĩ cha của Giang Phàm muốn thông qua việc cắt đứt quan hệ để cứu sống con trai và con gái của mình. Đáng tiếc là hai chị em bọn họ đều là người cương trực, bọn họ không muốn nhìn cha và mẹ mình chịu oan ức nên đã kiện lên bên trên vài lân nhưng lại không có kết quả. Cuối cùng, cả hai bị sung quân, chị của cậu ấy và cháu ngoại bởi vì bị phong hàn mà bất hạnh qua đời.
Hai vợ chông Giang Phàm và hai đứa nhỏ bị sung quân đến một vùng nông thôn ở phía bắc. Anh đã dựa vào mối quan hệ để giúp đỡ cậu ấy một phen. Một nhà bốn người tốt xấu gì cũng chịu đựng vượt qua được giai đoạn khó khăn. Sau đó, công việc và danh dự được khôi phục lại. Cậu ấy là một người biết báo đáp ân tình.
Kiếp trước, anh có thể đạt được địa vị cao không thể thiếu được sự hỗ trợ của Giang Phàm. Kiếp này, anh muốn giúp đỡ bọn họ trước, chắc hẳn là bi kịch cả nhà bọn họ vẫn còn kịp thời cứu vẫn được.
Cố Đình Chu nhắc tới người bạn tốt này. Anh cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Bọn họ đã quen biết nhau hơn ba mươi năm, kể từ năm mười tám tuổi ngập tràn thanh xuân nhất, lúc vừa mới nhập ngũ quen biết nhau, cho đến lúc hơn năm mươi tuổi, cả hai từ từ già đi.
Cả đời Giang Phàm thật sự là lên xuống phập phồng. Lúc còn trẻ, dưới sự bảo vệ của cha mình, anh ấy sống phóng túng, tiêu sái và không sợ hãi điều gì cả.
Ở tuổi trung niên, khi gia cảnh đột ngột thay đổi, anh ấy bắt đầu trở nên trâm ổn, nghiêm túc và ít khi nói cười.
Về già, anh ấy có địa vị cao lại chậm rãi bắt đầu trở nên mất kiềm chế, tiêu sái và công bằng.
"Vậy thật là quá đáng tiếc. Vốn dĩ bọn họ là người đáng tôn kính nhất nhưng lại rơi vào kết cục như vậy." Lý Thanh Vận bày ra vẻ mặt tiếc hận.
"Hiện tại, anh có được ký ức kiếp trước nên anh nhất định phải giúp đỡ bọn họ, làm cho cả nhà bọn họ không bị hãm hại. Em tin tưởng rằng đối với anh, chuyện này cũng là trăm lợi mà không hề gây hại gì đâu. Sau này, khi nhìn thấy loại tình huống này, dưới tình huống có thể bảo toàn được bản thân, chúng ta có thể giúp đỡ một phen. Với lương tâm không hổ thẹn, cũng xem như có thêm một mối quan hệ tốt đẹp."
"Nghe theo vợ của anh."
"Kiếp này, anh có cảm giác có rất nhiều chuyện đã thay đổi, có thể là có liên quan tới tâm trạng và thái độ của bản thân. Kiếp trước sau khi cứu Giang Phàm, anh ở bệnh viện dưỡng thương hơn một tháng. Cậu ấy tự mình chăm sóc cho anh hơn một tháng, không hề có chuyện đưa tiền. Hơn nữa, cậu ấy còn âm thầm giúp anh vài lần, cho nên phần ân tình này xem như đã kết thúc.
Kiếp này, cha của cậu ấy đích thân tới bệnh viện thăm hỏi anh, ông lại đưa anh vê quê và còn đưa tiên cho anh nữa. Hiện tại, lại còn ám chỉ sẽ giúp anh thuyên chuyển chức vị nữa. Bây giờ, anh cũng có chút xem không hiểu.
Tuy nhiên, lần này anh quay vê, chắc là anh sẽ đi gặp cha của cậu ấy để kể lại ít chuyện năm đó cho ông ấy nghe và cảnh báo cho bọn họ một chút. Anh tin tưởng rằng với mức độ nhạy cảm của cha cậu ấy, không khó khăn gì để phát hiện ra sơ hở."
"Mọi chuyện đều phải cẩn thận." Lý Thanh Vận lo lắng sốt ruột. Thời đại này có quá nhiều thứ không thể xác định được, như đang ở trong lốc xoáy vậy. Một quyết định sai lâm sẽ dẫn tới chẳng thể cứu vãn được nữa.
Đặc biệt là hiện tại Cố Đình Chu chỉ cần chấp nhận lời đề nghị của nhà họ Giang tương đương với việc đứng cùng phe với nhau. Sau này, nếu nhà họ Giang xảy ra vấn đề thì anh phải chịu liên đới, đồng nghĩa với việc không có quả ngon để ăn.
"Yên tâm đi, người đàn ông của em thông minh. Kiếp trước của anh không phải là sống uổng phí đâu." Cố Đình Chu biết cô lo lắng nên an ủi nói.
Hai người từng người đi ngủ và một đêm không nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận