Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 245 -

Chương 245 -Chương 245 -
Chương 245 -
"Chị Thanh Vận, Thanh Hoan là cô gái tốt, chị yên tâm, em quý trọng cô ấy còn không hết, Trình Hoài Sơn em xin thê, sau này nếu như em làm tổn thương Lý Thanh Hoan thì em chết không toàn thây." Trình Hoài Sơn thẳng thắng dùng lời thê nặng ký nhất biểu đạt lòng kiên định của mình.
Lý Thanh Vận thấy sắc mặt anh ta kiên định như vậy ngược lại cũng yên tâm không ít, vội nói: "Đâu cần thê độc như vậy, chị tin em là được mà.
"Được rồi, vậy giờ chúng ta hãy nói tới chuyện cưới xin nhé! Hai nhà các em đều không có trưởng bối, chị sẽ làm chứng hôn, cứ quyết định vậy nhé." Giờ đến lượt bà mối Thu Cúc lên tiếng.
"Cụ thể quyết định ngày nào thì để coi ngày và sau khi trao sính lễ rồi quyết định luôn, nói về sính lễ bên đàn trai trước nhé, Thanh Vận, em muốn bao nhiêu?" Thu Cúc hỏi thẳng.
Trong lòng Lý Thanh Vận nghĩ dù cho bao nhiêu thì cũng điều sẽ giao hết cho Thanh Hoan đem theo, số tiền sính lễ thì để coi thành ý của anh ta dành cho Thanh Hoan thế nào.
"Cái này thì Trình Hoài Sơn em tự xem xét mà trao vậy, đưa bao nhiêu chị nhận bấy nhiêu."
Trình Hoài Sơn có chút khó xử, suy nghĩ rồi nói: "Hiện giờ trên tay em có tổng cộng tám mươi đồng, do năm nay mới tích góp được, em để lại ba mươi đồng để lo đám tiệc, còn lại năm mươi đồng em tặng Thanh Hoan làm tiền sính lễ có được không ạ?”"
Bỗng anh ta nhớ lại chị dâu Thu Cúc có nói qua, trước đây Thanh Hoan là do cha mẹ cô ấy bỏ ra một trăm đồng sính lễ rước về, hiện giờ anh ta chỉ có năm mươi đồng, quả thật có chút bủn xỉn.
Thế là anh ta lại bổ sung thêm một câu: "Năm mươi thật sự là có chút ít, số tiền trước đây em kiếm được đều phung phí vào việc chữa bệnh cho mẹ em rồi, hiện giờ thật sự là trên người em không lấy ra được nhiều hơn, thế này đi, quay vê em mượn đại đội trưởng năm mười đồng cho đủ một trăm đồng, có được không?”
Người thật sự thích mình, sẽ không bao giờ thấy mình không xứng, mà sẽ luôn cảm thấy là bản thân họ cho đi chưa đủ.
Phản ứng của Trình Hoài Sơn khiến Lý Thanh Vận có chút xúc động, Thanh Hoan thật sự đã gặp được người tốt.
"Không cần đâu, năm mươi cũng đủ rồi, làm đám tiệc mà chỉ có ba mươi liệu có đủ không? Nếu như không đủ, thì sính lễ đưa bốn mươi được rồi. Chúng tôi cũng không phải quan tâm đến tiền nhiều hay là tiền ít, mà là quan trọng thái độ của em, nếu em đã thành thật như vậy, chị sẽ không giữ một xu nào hết, đều cho em gái chị phòng thân, em ấy đây là cưới lần hai, tiền là sức mạnh của em ấy. Chỗ chị cũng sẽ cho em một phần của hồi môn, lương thực của em ấy sau khi lấy về rồi, đến lúc đó cũng kèm theo của hồi môn cho em ấy mang đi, sẽ không để em bị thiệt thòi đâu. Lý Thanh Vận nói.
Cô không phải vì sĩ diện mà ép người khác phải tuân theo chủ nghĩa hình thức, hiện giờ ép người ta mượn tiền làm sính lễ, sau khi Thanh Hoan gả qua đó lại phải chịu thiệt thòi không đáng có, như vậy chẳng ý nghĩa gì, chi bằng lùi một bước, biết đâu trong lòng Trình Hoài Sơn còn cảm kích không chừng.
"Ba mươi đồng là đủ rồi ạ, nhà cửa là em có sẵn, nóc nhà năm nay em cũng mới đổi thôi, trong nhà mua thêm vài thứ trang trí, giấy đỏ, không mất bao nhiêu tiên đâu, quân áo kết hôn, khi nào rảnh em sẽ qua công xã mua vải rồi mang qua, đến lúc đó phiền Thanh Hoan may vá, rồi sau đó chính là đãi tiệc, người mà em thân thuộc ở thôn cũng chỉ có mấy hộ gia đình, chủ yếu là thân thích và đám người đại đội trưởng, đến lúc đó đãi tâm ba bốn bàn là đủ rồi ạ. Em cũng biết là năm mươi đồng thì thật sự rất ít, nhưng đó là số tiền toàn bộ mà em có thế lấy ra được, em chắc chắn, sau này mỗi một xu em kiếm được điều sẽ giao cho Thanh Hoan quản lý."
Trình Hoài Sơn cũng không còn cách gì khác, đầu năm nay anh ta mới trả hết số tiên mượn để chữa bệnh cho mẹ, có thể dư được ra tám mươi đồng cũng là không tệ rồi, ngoài trừ công điểm, anh ta còn dựa vào tài nghệ và gan to hơn người đi vào trong núi săn rồi lén bán đi kiếm thêm, lần trước vô tình gặp được Thanh Hoan, anh bèn bắt mấy con thú săn len lén vượt đường đỉnh núi đi bán.
"Có câu nói này của em, chị yên tâm rôi.' "Nếu như mọi người đã quyết định như vậy, vậy ba ngày sau chúng tôi đến trao lễ, đến lúc đó cũng định ngày cưới xin luôn, Thanh Vận em thấy sao?" Thu Cúc cũng vui thay họ.
"Được, vậy làm phiền chị dâu Thu Cúc rồi."
"Nói gì mà phiên với không phiền, đây chẳng phải đều là thân thích sao, có duyên phận như vậy chị vui còn không kịp." Thu Cúc vui vẻ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận