Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 199 -

Chương 199 -Chương 199 -
Chương 199 -
Mẹ Lý nói xong, mọi người nhìn thấy bà ta lấy một tập tiên trong ngực ra, ném xuống mặt đất, đúng là một trăm năm mươi đồng mà người đàn ông vừa đưa cho.
Người đàn ông trong đầu lập tức nhặt lấy cất vào trong ngực, ông ta cũng không nổi điên, quay đầu bước đi, bà mối kia thấy chuyện đến mức buôn bán người, sao còn dám ở lại, bà ta sợ bị bắt, hai người đạp xe đi nhanh như chớp.
Mẹ Lý thấy không thể cứu vãn được nữa, cuộc hôn nhân này không thành, con vịt đến bên miệng cũng bay mất, chồng còn bị đánh thành như vậy, bà ta vô cùng bi thương.
"Trời ơi, có phải người đàn ông kia bị điên không?”
"Hành động đánh người vừa nồi giống như là phát bệnh vậy, sao bọn họ có thể bán con gái cho người như thế được."
"Rất đáng sợ, một khi người này lên cơn đánh người, Phán Đệ nhỏ bé như thế kia làm sao chịu được."
"Hai người thật là càn quấy, nếu có lân sau, tôi sẽ đích thân đưa hai người vào trại cải tạo." Thôn trưởng thôn Lý Gia tức giận quát.
Mặc dù cha Cố tức giận, nhưng ông ấy biết, chỉ có thể làm như vậy, dù sao vẫn là thông gia, không thể thật sự đưa bọn họ đi cải tạo lao động được, chuyện này cũng chỉ có thể nói ngoài miệng, thực tế không có làm gì được.
Có thể cứu được cô nhóc kia đã là kết quả tốt nhất, cũng không biết sau này sống thế nào.
Mẹ Cố cũng lo lắng, bà ấy biết đã cứu được người, nhưng sau này nên thu xếp cho người này thế nào, lại là cả vấn đề.
Lý Thanh Vận lạnh nhạt nhìn người nhà họ Lý trước mặt, cô thấy em gái đã khóc sưng cả mắt, trong lòng có quyết định.
Đến bây giờ hai người kia vẫn còn khóc vì tiên đến tay lại bay mất, hoàn toàn không lo lắng đến sự sống chết của chị em bọn họ, cô đã sớm không nên ôm hy vọng gì với họ.
Trước đó dù xảy ra chuyện gì, cô nghĩ đây vẫn là cha mẹ của nguyên thân, dùng cơ thể của người ta, cũng không thể đuổi tận giết tuyệt người thân của người ta, vẫn nên để lại một con đường sống, cô nghĩ rằng ngày lễ ngày tết thì về thăm họ, cố gắng hết lòng hết dạ là được.
Bây giờ xem ra cô nhân từ nương tay, khiến bọn họ cho rằng cô vẫn là Lý Chiêu Đệ kia, có thể để mặc bọn họ xoa nắn thế nào cũng được. Lý Thanh Vận kích động, cô chỉ vào cha mẹ Lý: "Đây là người tốt mà hai người tìm cho em lớn? Làm khó vì giữa hàng ngàn người, hai người lại chọn được người bị bệnh thân kinh kia, hai người thật sự không phải con người, con gái vừa mới chạy trốn khỏi bọn buôn người, ấy thế mà lại bán cho người bị bệnh thân kinh, hai người không sợ bị quả báo sao?"
Nói xong, cô rơi lệ đầy mặt, nói với thôn trưởng Lý: "Chú à, chị em chúng cháu rất khổi Bọn họ coi bọn cháu là gì chứ? Chính là công cụ kiếm tiền cho họ.
"Lúc ba bọn cháu còn nhỏ, chúng cháu phải làm việc vất vả để nuôi sống bọn họ, những đầy tớ làm việc khổ cực ở nhà địa chủ xã hội cũ còn có thể được ăn no, mặc ấm. Chị em bọn cháu làm việc quanh năm suốt tháng nhưng lại ăn không đủ no, mọi thứ đều lọt vào trong bụng ba bọn họ, bọn cháu gầy như ma vậy, gió có thể thổi bay."
"Khó lắm mới trưởng thành, tới tuổi lập gia đình, bọn họ suýt nữa bán cháu với giá ba trăm đồng cho một tên ngốc, nếu cháu không nhảy xuống sông, được chồng cháu cứu, không chừng bây giờ đã chết rồi. Hai em gái của cháu cũng bị bọn họ trao đổi để lấy tiền sính lễ, bọn họ buôn bán ba chị em chúng cháu kiếm được bốn năm trăm đồng, nếu không sao có thể tự xây được nhà ngói hoành tráng như vậy?
Mỗi một viên gạch, mỗi một viên ngói trong căn nhà này đều là mồ hôi nước mắt của chị em cháu, bọn cháu được hưởng thụ một ngày nào sao?
Con gái nhà khác thì đều có của hồi môn, quân áo, chăn bông, hòm đựng tiên, không sợ mọi người chê cười, cháu lại phải mặc quần áo rách đi lấy chồng, nhận tiên sính lễ nhưng lại không mua cho cháu một bộ quần áo mới, vẫn là nhà chông cháu mang đồ mặc kết hôn đến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận