Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 175-

Chương 175-Chương 175-
Chương 175 -
Về đến nhà đã mười một giờ rồi.
Hai người vừa về đến nhà, còn chưa kịp bỏ đồ xuống, đã nghe thấy tiếng của Đại Ni: "Chú ơi, chú."
"Chạy chậm thôi, Đại Ni, sao thế, giống như là bị chó đuổi vậy." Lý Thanh Vận vội vàng vuốt lưng cho cô bé.
"Chú ơi, dượng cháu và người nhà của dượng đến rồi, bà cháu bảo cháu lén lút ra đây gọi chú vê một chuyến, sợ lỡ như có đánh nhau thì không có ai ở nhà." Đại Ni thở hổn hển nói.
Lý Thanh Vận bảo Đại Bảo đi rót nước cho chị Đại Ni, bảo Cố Đình Chu cứ đi trước xem xem, mình cô ở nhà sắp xếp xong rồi sẽ qua đó.
Nói đến chỗ Tôn Chí Cường, từ khi phát hiện Cố Đình Hoa cạy khóa bỏ đi, cả nhà đã biết là xong rồi, thế nhưng chờ cả ngày hôm qua, lại không thấy xảy ra chuyện gì cả.
Có lẽ Cố Đình Hoa cũng không muốn xé mặt nhau, cha mẹ nhà họ Tôn vội vàng xin nghỉ, sáng sớm hôm nay đến công xã mua ít điểm tâm, làm bộ làm tịch đến tận nhà.
Mẹ Tôn biết Cố Đình Hoa thích thể diện, không muốn xé rách mặt nhau, cũng không dám làm ầm †, trong lòng lại vì chuyện con trai mình tăng tịu bên ngoài mà cảm thấy khó chịu.
Cho nên cả nhà đã chuẩn bị xong tất cả tới để nhận sai, chỉ cần dỗ cô ta về, sau này còn không phải bọn họ nói thế nào thì cũng phải nghe theo hay sao.
Chỉ có Tôn Chí Cường có làm thế nào cũng không chịu, anh ta biết anh hai của Cố Đình Hoa cũng đang ở nhà, hai anh trai của cô ta cũng không phải dạng vừa, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta.
Anh ta tự xưng là người có học, không muốn động tý là dùng quả đấm như đám người không có văn hóa, thế nhưng chỉ có những loại người thế này, lại có thể làm ra những loại chuyện hết sức buồn nôn.
Cố Đình Chu đi vào trong nhà, đã thấy bóng lưng gây gò của Tôn Chí Cường, bên cạnh là dây mây đang quỳ trong sân, dáng vẻ như muốn chịu đòn nhận tội.
Cha Tôn mẹ Tôn làm bộ làm tịch khóc lóc sướt mướt ở bên cạnh nói gì đó, cha mẹ Cố và anh cả Cố, Cố Đình Hoa thì không nói một lời, trừng mắt nhìn.
"Ồ, xem ra tôi tới không phải lúc nhỉ" Cố Đình Chu đi tới, đánh giá mấy người nhà họ Tôn nói.
Cố Đình Hoa thấy anh hai nhà mình tới thì thở phào một hơi, có anh hai của cô ta ở đây, mấy người nhà họ Tôn sẽ chẳng làm được cái trò gì. Từ nhỏ anh cả cũng chỉ hùng hổ, sấm to mưa nhỏ, anh hai lại là người không chịu thiệt, đánh phát nào trúng phát đó, không cho người ta thời gian mà hối hận, đối phó với đám người nhà họ Tôn, vẫn cần đến anh hai cô ta.
"Là anh hai của Đình Hoa phải không, thật có lỗi quá, là chúng tôi không dạy tốt, thắng bé Chí Cường quá mềm lòng, dễ tin người, chuyện lần này thật sự không phải do nó tự nguyện đâu, nó là người bị hại.
Lần này tôi mang nó tới đây, là muốn xin lỗi với Cố Đình Hoa và mọi người, thằng ngõ nghịch này, còn không nhận lỗi với Cố Đình Hoa, hứa sau này sẽ không phạm lỗi nữa." Cha Tôn khúm núm nói xong thì đá Tôn Chí Cường.
Tôn Chí Cường vội vàng khóc lóc kể kể hứa hẹn: "Đình Hoa, cha mẹ, anh cả anh hai, tất cả là lỗi của con, con không nên dễ tin người khác như thế, con hứa sau nay sẽ sống hạnh phúc với Đình Hoa, đối xử tốt với con cái và Đình Hoa, mọi người xin hãy tin con lần này."
Cố Đình Chu nhìn anh ta bằng ánh mắt chán ghét, tên khốn này không đi làm diễn viên thật là lãng phí tài năng.
Cố Đình Hoa mang thai, vốn đã đa sâu đa cảm, nhìn thấy cảnh này, cũng hơi mềm lòng, nhưng vừa nghĩ đến anh ta sống hạnh phúc với người phụ nữ khác, thì lại không thể nào tha thứ được.
Ép mình phải nhẫn tâm, đặc biệt là nghĩ đến bọn họ còn muốn nhốt cô ta trong nhà, hiện giờ lại tới đây giả vờ, đơn giản là chỉ muốn bắt cô ta về, không để cô ta vạch trần ra những chuyện xấu xa mà con trai bọn họ đã làm, sợ sẽ ảnh hưởng xấu tới tương lai của anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận