Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 145 -

Chương 145 -Chương 145 -
Chương 145 -
Cô có thể làm cho Thanh Hoan rất nhiều chuyện nhưng lại không thể thay thế cô ấy chịu đựng sự dày vò, dằn vặt trong lòng cô ấy được.
Thanh Hoan đã là người trưởng thành, có quyền lựa chọn cuộc sống của bản thân, cũng có thể chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình.
Là chị cả, cô chỉ có thể hỗ trợ, nhắc nhở, khuyên nhủ, chỉ duy nhất không thể đưa ra quyết định thay cô ấy.
Thôi, cứ để cô ấy về đi, dù mai sau thế nào thì cô cũng sẽ chăm sóc em gái mình suốt đời.
"Thanh Hoan, nếu như em đã nghĩ xong thì chị cả sẽ không ngăn cản em nữa. Tuy nhiên, dù là ở bất cứ nơi đâu hay bất cứ lúc nào, em cũng phải trân trọng bản thân mình, chú ý giữ gìn sức khỏe. Vĩnh viễn nhớ kỹ, chị cả luôn hy vọng em được bình an hạnh phúc.' Lý Thanh Vận nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể gầy yếu của em gái.
"Chị, em biết rồi, cảm ơn chị." Thanh Hoan cũng ôm chặt lấy chị gái.
Tuy đã đồng ý để Thanh Hoan quay vê nhưng Thanh Vận vẫn rất lo lắng, chân của Thanh Hoan không thích hợp để đi trong thời gian dài, vì vậy mà cô đặc biệt nhờ ông Cố đánh xe bò để chở bọn họ về, còn trả năm mươi đồng tiên xe.
Sau đó cô lục tung trong nhà, gói cho Thanh Hoan một bọc quân áo giày dép thật lớn, đây đều là những thứ nguyên chủ không thể mặc được nữa, vừa vặn thích hợp với Thanh Hoan.
Lương thực cũng cho một túi đầy ắp, thế nhưng toàn là các loại hoa màu như khoai lang, khoai tây, bột mì đen, kiêu mạch, bột ngô... thôi.
Cô cũng biết Thanh Hoan mang mấy thứ này vê chắc chắn sẽ bị ba người kia chiếm đoạt hơn nửa nhưng cô hết cách rồi. Nếu không cho, dựa theo tình huống hiện tại của bọn họ, chỉ sợ Thanh Hoan phải ăn cám nuốt tro mất. Cô cho thêm nhiều một ít, Thanh Hoan sẽ ăn no thêm một chút.
Cuối cùng, cô còn len lén dúi cho Thanh Hoan hai mươi đồng tiền riêng, bảo cô ấy giấu đi.
"Thanh Hoan, em quay về rồi thì nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, bọn họ dám bắt nạt em thì em cứ học theo chị cả mắng lại, đánh lại, đừng sợ, chị cả làm chỗ dựa cho em. Em phải tự mình vực dậy thì mới có thể sống tốt được, không nên mong chờ người khác tốt với mình, chỉ có yêu quý bản thân mình mới là sự thật. Hơn nữa vết thương của em, dù đã tốt lên nhiều nhưng vẫn phải chú ý, đừng làm việc quá sức, có chuyện gì gấp thì nhờ người đến báo tin cho chị..."
Mặc dù chỉ mới sống chung với người em gái này hơn một tháng, thế nhưng từ tận đáy lòng cô lại sinh ra cảm giác thân thiết, sắp phải chia tay, Lý Thanh Vận cảm thấy cô có vô số điêu muốn nói mà không nói hết được, cứ muốn dặn dò nhiều hơn.
"Chị, em biết rồi. Chị cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, em đã đan xong áo len rồi, chị xem thử có thích không nhé. Thanh Hoan không ngừng lau nước mắt.
Lý Thanh Vận nhìn hai chiếc áo len tinh xảo trên kháng, một chiếc hở cổ màu vàng nhạt, một chiếc chui đầu màu trắng, rõ ràng cả hai đều là kích thước của cô.
Con bé này, kêu cô ấy may cho bản thân hai bộ quân áo để mặc luân phiên, cô ấy lại len lén làm hai bộ đồ cho chị cả, chỉ để lại một bộ cho mình.
"Thanh Hoan, nhớ kỹ, nơi này của chị cả là bến cảng của em, cửa nhà chị vĩnh viễn mở rộng chào đón em." "Chị, em sẽ rất nhớ chị." Thanh Hoan khóc đến mức không thể kiêm chế được.
Cha Lý mẹ Lý nhìn những bao lớn bao nhỏ trên xe bò, sắc mặt ủ dột lúc trước đã biến mất, ngồi trên xe cười ha ha.
"Tôi cảnh cáo các người trước, Thanh Hoan quay vê với các người, nếu như các người dám bắt nạt em ấy, sai bảo em ấy, tôi nhất định sẽ câm dao đến cửa. Đặc biệt là cậu, Lý Đắc Bảo, cẩn thận da thịt của cậu." Lý Thanh Vận đỏ mắt quát.
Cố Đình Chu vỗ lưng an ủi cô, cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nếu như Thanh Hoan xảy ra chuyện gì bất cứ chuyện gì, chúng tôi tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Cha Lý mẹ Lý nhìn thấy bao lớn bao nhỏ trên xe, cười nói khẳng định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.
Đại Bảo đứng sau lưng cha thò cái đầu nhỏ ra, lưu luyến nói: "Dì hai, dì phải chăm sóc bản thận thật tốt, Đại Bảo sẽ nhớ dì."
"Đại Bảo ngoan" Nước mắt của Thanh Hoan cứ rơi mãi.
Nhìn xe bò chậm rãi đi xa, trong lòng Thanh Vận bỗng hơi trống rỗng, ở chung với nhau hơn một tháng, đột nhiên rời đi, cô có chút không thích ứng được.
"Đừng buồn, mỗi người đều có con đường mà bản thân phải đi, tôn trọng lựa chọn của người khác là thứ duy nhất chúng ta có thể làm, ai mà không trưởng thành lên trong từng nghịch cảnh của bản thân chứ?" Cố Đình Chu đau lòng vuốt ve hai mắt sưng đỏ của cô.
"Em biết, em chỉ là có chút không đành lòng. Lý Thanh Vận xoay người ôm chầm lấy anh.
Đại Bảo không đúng lúc níu chân của Cố Đình Chu kêu lên: "Cha mẹ, con cũng muốn ôm một cái."
Hai người dở khóc dở cười, Cố Đình Chu khom lưng ôm lấy con trai lên, ba người ôm chặt lấy nhau, may là đứa thứ hai đang ngủ say trong phòng, nếu không thì cũng đã a a hét lên rồi.
Trên xe bò, Thanh Hoan mang theo nỗi thấp thỏm suốt cả đường về nhà, chẳng qua tâm của cô ấy đã để ở nhà họ Cố rồi.
Cô ấy không biết, còn có một khảo nghiệm còn khắc nghiệt hơn đang đợi cô ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận