Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 65 -

Chương 65 -Chương 65 -
Chương 65 -
Lúc Lý Chiêu Đệ về đến nhà, cũng chưa có tới mười một giờ.
Đại Bảo theo thường lệ ân cân bưng nước cho mẹ uống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái giỏ mà Lý Thanh Vận mang về.
"Mèo tham ăn." Lý Thanh Vận vuốt vuốt mũi thằng bé.
"Mẹ, con ngửi thấy mùi bánh bao thịt”
Lý Thanh Vận xốc giỏ lên, lấy cho cậu bé hai cái bánh bao.
"Cho con và cha mỗi người một cái, ăn lót dạ trước, rồi để mẹ đi làm cơm trưa cho mọi người.'
"Mẹ cũng ăn đi." Đại Bảo cầm một cái nhét vào bên miệng cô.
"Được, mẹ cũng ăn. Lý Thanh Vận nhận lấy cắn một miếng, thấy mẹ cũng ăn, thằng bé mới hấp tấp cầm hai cái bánh bao đi tới phòng ở hướng Đông tìm cha của mình.
Lần này Lý Thanh Vận không lấy quá nhiều đồ, chỉ lấy bánh bao và mấy miếng sườn, mấy miếng xương heo, còn có hai cân thịt heo, những thứ này cất ở trong hầm cũng đủ ăn mấy ngày.
Đã trưa mà còn hầm xương thì không kịp nữa, cô dứt khoát nấu một nồi cháo bát bảo, ăn với bánh bao là được.
Lý Thanh Vận lấy gạo nếp, gạo đen, đậu phộng, táo đỏ, hạt sen, hạt ý dĩ, đậu đỏ, đậu tây ra nấu theo tỷ lệ.
Lại tưới nước một lượt cho đám rau mà hôm qua trồng để dự trữ cho mùa đông, rồi giặt sạch những tã tích tụ lại của Nhị Bảo rồi phơi nắng.
Lúc này mới trở lại phòng phía đông.
"Hôm nay Nhị Bảo có ngoan không?” Lý Thanh Vận nhìn Nhị Bảo đang ngủ rồi nhẹ giọng hỏi. "Rất ngoan, chơi với Đại Bảo rất vui, uống sữa xong thì ngủ."
"Vậy là tốt rồi."
"Mẹ, hôm nay cha dạy con học đếm, bây giờ con đã đếm được tới hai mươi rồi."
"Thật sao? Đại Bảo thật là giỏi." Lý Thanh Vận vui mừng nhìn hai cha con, không ngờ người đàn ông này còn rất biết chăm con.
Đại Bảo lập tức bắt đầu đếm, từ một đến hai mươi, không sai một số nào.
"Giỏi thật đấy, theo cha học cho tốt, sang năm mẹ sẽ đưa con đi học."
"Đi học vui không ạ?'
"Đi học không phải đi chơi, ở trong trường học con sẽ học được rất nhiều tri thức, thấy được thế giới rộng lớn hơn." Lý Thanh Vận nhẹ vỗ về đầu của Đại Bảo.
Cố Đình Chu như có điều suy nghĩ mà gật đầu đồng ý.
Cơm trưa là cháo bát bảo với nước canh sền sệt, mềm dẻo thơm ngọt, hai cha con mỗi người uống hai chén lớn. Cố Đình Chu ăn rất giỏi, một hơi ăn năm cái bánh bao lớn, Đại Bảo chỉ ăn một cái, Lý Thanh Vận ăn một chén cháo và hai cái bánh bao.
Bánh bao buổi sáng cầm về còn thừa chín cái, Lý Thanh Vận lấy ra hai cái chuẩn bị đưa qua cho cha mẹ chồng, bảy cái còn lại thì giữ lại để buổi sáng ngày mai ăn.
Vốn tưởng thức ăn mấy ngày qua quá là kiểu cách, Cố Đình Chu sẽ cảm thấy bất ngờ hoặc thấy lãng phí, nhưng kết quả thấy mức độ chấp nhận của anh rất tốt, Lý Thanh Vận cũng không có ý định bạc đãi dạ dày của mình.
Trong nhà nào là người bệnh, trẻ nhỏ, phải ăn đồ bổ dưỡng thì mới có thể chăm sóc tốt cho cơ thể được. Chia ra hai cân bông bỏ vào trong tủ giường, rôi Lý Thanh Vận mang theo sáu cân bông còn lại và hai cái bánh bao đến nhà họ Cố.
Nhà ông Cố.
Mẹ Cố tan làm trở vê ăn uống xong xuôi, đang hóng mát ở nhà chính, thuận tiện nói chuyện với cha Cố. Kể rằng hôm nay tan làm trở về, lại có người nhiều chuyện nói huyên thuyên với bà ấy, nói là thấy vợ Đình Chu mang túi lớn túi nhỏ từ công xã trở về.
Lúc này mới có mấy ngày, sao lại đi công xã nữa, có tiền cũng không thể tiêu như vậy được. Sao mà hai đứa cháu trai đáng thương của bà ấy lại gặp phải người mẹ phá của vậy chứ.
Cha Cố đang muốn nói gì đó, bỗng nhìn thấy nhà thăng hai khiêng một bao lớn từ cửa đi vào.
Lo lắng vợ mình lại nói lời gì đó không thích hợp, ông ấy lập tức đứng dậy chào hỏi.
"Cha, mẹ, hôm nay con đi công xã, vừa vặn đã lấy bông vải mà con đã hứa sẽ làm áo bông cho cha mẹ về."
"Chỗ này có tổng cộng sáu cân bông, hai cân làm áo mùa đông cho hai người, bốn cân làm áo bông quân bông cho hai đứa bé. Phiên mẹ chia ra, đưa cho chị dâu cả làm."
"Còn đây là bánh bao thịt con tiện đường mua, không nhiều lắm, cho hai người nếm thử."
Lý Thanh Vận nói một hồi, nói rõ mục đích mình tới đây rôi chuẩn bị rời đi.
Về phía chị dâu cả thì cô cũng không có ý định quản, với tính cách của người kia, không thể nói chuyện tử tế với cô ta được. Dù sao cũng có mẹ chồng giám sát cô ta, mọi thứ cứ giao cho mẹ chồng xử lý là được.
Cha Cố gọi cô lại, đưa cho cô một cây gậy đã mài xong. "Cái này làm cho thằng hai, có đôi khi thằng bé muốn xuống đất cũng thuận tiện hơn, con mang về đi."
"Còn nữa, cảm ơn vải và bông vải của con, phiền con phải suy nghĩ cho hai ông bà già chúng ta rồi."
Cha Cố là một phụ huynh thấu tình đạt lý, khiến cô rất thích, cho nên cô khách sáo nói: “Cha, xem cha nói kìa, con cái hiếu kính cha mẹ là việc nên làm mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận