Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 52 -

Chương 52 -Chương 52 -
Chương 52 -
Cố Đình Chu ngồi dựa trên giường, không kịp nghĩ đến cái khác, trong mắt trong lòng của anh chỉ có hai cậu nhóc ở bên cạnh giường.
"Đại Bảo, tới đây, để cha nhìn nào." Cố Đình Chu nói bằng giọng nói nhẹ nhàng nhất, nhìn hai đứa bé bằng ánh mắt không thể rời mắt.
Đại Bảo che chở em trai núp ở cuối giường, mắt mở to cảnh giác, dò xét những người lạ mới tới, người này tự xưng là cha, thằng bé có một chút ký ức mờ nhạt, quá lâu không gặp nên đã mơ hồ từ lâu, năm ngoái thằng bé mới là em bé ba tuổi, cũng không nhớ quá rõ.
Trên mặt Cố Đình Chu thoáng một vẻ thất vọng, lại biến mất rất nhanh.
Lý Thanh Vận thấy phản ứng của Đại Bảo, vội vàng giảng hoà. "Đại Bảo, gọi đi, đây là cha của con, con quên rồi sao? Hai người này là bạn bè của cha, phải gọi chú."
Đại Bảo thấy mẹ đã lên tiếng, lúc này mới thả lỏng, gọi một tiếng cha và chú.
Giang Phàm chọc tay vào phía trong ngực, lúng túng xoa tay, trong lồng ngực cũng không có kẹo trái cây hay gì cả, bây giờ chẳng thể lấy ra được cái gì cả.
"Đứa trẻ ngoan, nào, câm lấy mua kẹo ăn." Giang Phàm trực tiếp móc ra một tờ đại đoàn kết, ngôi xổm xuống nhét vào trong tay Đại Bảo.
Đại Bảo biết rõ đây là tiên, trước đây mẹ thích nhất là kiếm tiền, đây là món đồ tốt.
Thằng bé đẩy về mà không một chút do dự.
"Chú, mẹ đã mua cho cháu rất nhiều kẹo rồi, còn có bánh xoắn chiên và bánh quy bơ, cháu không cần." Cố Đình Chu thấy con không thấy tiên là sáng mắt, cũng an ủi và vui vẻ trong lòng.
"Giang Phàm, lấy lại đi, không cần đâu, thằng bé còn nhỏ."
Giang Phàm gãi đâu ngượng ngùng, nói: Quên mua một chút đồ ăn vặt cho tụi nhỏ, Đại Bảo, đợi đến lúc chú về nhà sẽ gửi rất nhiều kẹo ngon và sô cô la cho cháu, cầm cái này trước đi, giữ lại mua kẹo ăn."
Cố Đình Chu thấy anh ấy kiên quyết cho con, cũng không ngăn cản nữa, Lý Thanh Vận biết rõ đây là ý nói có thể nhận được, lúc ánh mắt của Đại Bảo nhìn vê phía cô, cô đã nói câu: "Nhận lấy đi, cảm ơn chú."
Đại Bảo nhận lấy tờ đại đoàn kết bằng hai tay, quý trọng nâng niu trong lòng bàn tay, cười híp mắt thành một đường lưỡi liềm nhỏ.
"Cảm ơn chú." Nói xong bèn trịnh trọng đưa tiền cho mẹ cất giữ.
Khiến cho mọi người đều cười.
"Hai người anh em, thực sự cảm ơn mọi người đã đưa Đình Chu nhà chúng tôi trở về, lái một đoạn đường xa đến không dễ dàng gì, nếu như mọi người không chê thì ở nhà tôi nghỉ ngơi một đêm, lấy lại tinh thần rồi mới quay về, như thế nào?"
Lý Thanh Vận nghĩ rằng người ta đã giúp đỡ, không chiêu đãi một chút đã để người ta đi thì không hay lắm, bèn làm chủ, muốn giữ bọn họ ăn một bữa cơm, nghỉ ngơi một chút, ở một đêm rồi hãng đi.
Trong đôi mắt Cố Đình Chu ẩn chứa một sự thăm dò, từ lúc nào Lý Chiêu Đệ lại hào phóng như vậy, trong vòng gần hai mươi phút kể từ lúc anh trở về,
Cô đối đãi, tiếp đón mọi người, làm việc đều có trật tự, sắp xếp mọi thứ ngay ngắn rõ ràng, chu đáo tới mức hơi không giống cô rồi, lẽ nào cô cũng trùng sinh rôi?
Vốn dĩ Giang Phàm định đưa Cố Đình Chu đến nhà thì sẽ dẫn Tiểu Tống đi lên huyện tìm nhà nghỉ, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai mới quay về.
Thấy Lý Thanh Vận thật lòng giữ lại, mà sân nhỏ của cái nhà nông này cũng được dọn dẹp sạch sẽ, Giang Phàm bèn có hứng thú, nên không hề từ chối.
Cố Đình Chu cũng kêu bọn họ ở lại nghỉ ngơi một đêm rồi hãng đi, hai ngày nay đã liên tục thay phiên nhau lái xe, hai người bọn họ đều không nghỉ ngơi đàng hoàng, lái xe mệt nhọc không phải là việc giỡn chơi.
Giữ mấy người bọn họ nói chuyện ở trong phòng, Lý Thanh Vận vội vã tìm một tấm chiếu trải lên trên giường ở phòng tây, mặc dù căn phòng này không có người ở, thế nhưng trước đó cô đã quét dọn sạch sẽ rồi. Sau đó là giải quyết cơm trưa trước, nghe giọng nói của Giang Phàm là người phương Nam.
Cô nghĩ ngợi, thịt ba chỉ ướp trước đó vẫn còn hơn một ký, cắt một nửa làm món thịt lợn nấu hai lần, trong nhà vừa khéo có ớt, hành tây, một nửa còn lại làm món bún thịt hâm.
Làm thêm món nộm đậu đũa, kèm thêm mướp xào và canh cà chua trứng, món chính có vài cái bánh bao không nhân lớn, nấu một nồi cơm.
Hai món mặn hai món rau một món canh, đều là món làm nhanh, chốt xong thực đơn, Lý Thanh Vận bắt đầu bận túi bụi, khua tay múa chân.
Đại Bảo cũng chạy vào phòng bếp nhóm lửa giúp cô.
Hai mẹ con phối hợp, một tiếng đồng hồ là đã chuẩn bị xong một bàn cơm trưa ngon miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận