Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 264 -

Chương 264 -Chương 264 -
Chương 264 -
Đã sắp đến giờ, bỗng nhiên Lý Thanh Vận muốn nói gì đó, cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói, dặn dò mãi không hết: “Anh phải chú ý đến chân mình, đừng có lập tức trở vê huấn luyện với cường độ cao ngay.
Em xếp thịt lợn, gà, thỏ rừng vào, còn cả thịt băm và thịt thỏ cay, nhớ phải chia cho các đồng đội, sau này ăn hết rồi thì em lại gửi tới cho anh."
"Anh biết rồi, thế này đã đủ nhiều rồi, đừng gửi qua bưu điện nữa, cơm trong quân đội đây đủ lắm, em với các con cứ ở nhà ăn uống đầy đủ, anh mới có thể yên tâm được.
Có chuyện gì quan trọng thì gọi điện cho anh, mỗi tuân một bức thư đừng có quên đấy nhé.
Anh về đó thì sẽ báo cáo, bên đó sắp xếp xong, anh sẽ về đón em và các con." Cố Đình Chu ôm Lý Thanh Vận vào trong lòng, như muốn khảm cô vào trong lồng ngực mình.
Tiễn chồng đi lính xa ngàn dặm, cuối cùng vẫn phải nói lời từ biệt, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Cố Đình Chu cầm hành lý của mình rồi lên đường, anh qua nhà tổ trước tạm biệt cha mẹ, thế là lại bị cha Cố mẹ Cố nhét cho một đống đồ ăn, cho đến khi không nhét nổi nữa mới thôi.
Anh đi xe bò đến công xã, sau đó ngồi xe từ công xã lên thị trấn, rồi lại ngồi xe từ thị trấn lên tỉnh, ở đó mới có bến tàu, hiện giờ tàu hỏa sơn xanh vẫn còn chạy với tốc độ vô cùng chậm, đến thủ đô cũng phải mất hai ngày, sau đó lại ngồi xe vê chỗ bộ đội.
Khó khăn của đoạn đường này, giống như cuộc đời của anh vậy, là một đứa trẻ từ nông thôn, một đường ởi tới, thật sự không dễ dàng gì.
Người khác vừa sinh ra đã là con cháu cán bộ cao cấp, được hưởng tài nguyên giáo dục tốt nhất, chất lượng cuộc sống ưu tú nhất, có được nhiêu sự lựa chọn nhất, anh lại không có gì cả, chỉ có tấm lòng liêu lĩnh dám xông pha thôi.
Nhưng sống lại một lần, anh cũng có rất nhiêu cảm nhận khác biệt, đời này, hẳn là sẽ bước đi ổn định vững vàng hơn đời trước.
Cố Đình Chu đến thị trấn, đi lấy ảnh trước, nhìn vợ con cười rực rỡ trong tấm ảnh, khóe môi anh nở nụ cười ấm áp, vô cùng trân trọng những tấm ảnh này rồi bỏ vào trong ngực.
Lý Thanh Vận tiễn Cố Đình Chu đi xong, trong lòng cảm thấy trống vắng, đột nhiên cảm thấy thật là vắng vẻ, rõ ràng trước đây khi cô và hai đứa trẻ ở nhà, cũng là thế này, nhưng hiện tại lại không quen được.
Thói quen là một thứ đáng sợ, cô đã quen sự có mặt của người đàn ông kia rồi.
Lúc này Trình Kiệt cũng tới đón Đại Bảo.
"Em dâu, Đình Chu đi rồi sao?"
"Vâng, anh Trình, vất vả cho anh rồi." Lý Thanh Vận bỏ hộp cơm của Đại Bảo vào trong cặp sách, đưa cậu bé ra cửa.
"Nghe nói tối qua một mình anh ấy bắt được bốn con dê, ba con lợn rừng? Quá là giỏi đó.
Sau này em có chuyện gì, hoặc là có việc gì làm không xong, thì tìm anh, hoặc là nhờ chị dâu giúp đỡ, hai nhà chúng ta không cần phải khách sáo gì đâu.' Trình Kiệt nhiệt tình nói.
"Có giỏi giang gì đâu, anh ấy chỉ giết được mấy con dê thôi, mấy con khác cũng là nhờ có người giúp đỡ, được rồi, chắc chắn sẽ không khách sáo với nhà anh đâu, đường nhiều tuyết trơn trượt, mọi người đi đường cẩn thận nhé."
Tối qua lại có một trận tuyết rơi, mặt đất tích một lớp tuyết dày, nhưng vẫn chưa tới mức không thể ra ngoài đi học, đi học vốn là chuyện vất vả, tình hình chưa đến mức không thể ra ngoài, thì vẫn phải đến trường lên lớp.
Lý Thanh Vận bế Đại Bảo lên xe, nhìn chiếc xe đạp đi xa dần, biến mất ngay trước mắt.
Cô lắc lắc đầu, cũng tìm chút chuyện để làm, nếu không cả ngày hôm nay sẽ khó chịu lắm.
Nhớ đến thịt dê đã chia ngày hôm qua, cô lấy ra khoảng hai cân thịt dê, chuẩn bị mang đến nhà tổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận